Chương 41:
Sở Nghĩa xem quần áo như bảo bối mà cẩn thận gấp kỹ, bỏ vào trong túi.
Vì không cho mình biểu hiện ngốc như vậy, hắn để cho mình bình tĩnh một chút.
"Cảm ơn." Sở Nghĩa đối với Tần Dĩ Hằng nói lời cảm ơn.
Tần Dĩ Hằng: "Không cần cùng tôi khách khí như vậy."
Sở Nghĩa lắc đầu: "Nhận được quà nói lời cảm ơn là bình thường, mặc kệ quan hệ thân cận như thế nào."
Tần Dĩ Hằng nghiêng đầu một chút, giống như đang tự hỏi chuyện này hợp lý.
Sở Nghĩa lẳng lặng đợi vài giây, nghe Tần Dĩ Hằng nói: "Được."
Sở Nghĩa cười rộ lên, lại lần nữa nói lời cảm ơn: "Cảm ơn," hắn nghĩ nghĩ, lại dùng âm thanh rất nhỏ mà bổ sung hai từ: "Lão công."
Cảm ơn lão công.
Tần Dĩ Hằng dừng một chút.
Lần này, hắn cực kì vui vẻ mà tiếp thu việc nhận được quà ma nói cảm ơn.
"Lại đây." Tần Dĩ Hằng đứng lên, kêu Sở Nghĩa.
Sở Nghĩa nghe lời đứng lên đi qua, khi sắp đến bên cạnh Tần Dĩ Hằng, Tần Dĩ Hằng đột nhiên kéo hắn một chút.
Như là không cẩn thận, lại như là cố ý, Sở Nghĩa đứng không vững, cực kì chuẩn xác mà ngã vào trong lồng ngực Tần Dĩ Hằng.
Sau đó Tần Dĩ Hằng đỡ bờ vai của hắn, đỡ đầu hắn, cúi đầu hôn hắn một cái.
Nụ hôn này rất ngắn.
Ngắn đến cơ hồ vừa mới đụng tới, liền kết thúc.
Hơn nữa lại là bị bắt kết thúc.
Cửa đột nhiên bị đẩy mạnh ra trong nháy mắt, Sở Nghĩa lập tức liền từ trong lồng ngực Tần Dĩ Hằng rời đi.
Sau đó quay đầu, Chu Tiêu đang đứng ở cửa.
So với hắn còn lúng túng hơn.
"Thực xin lỗi thực xin lỗi," Chu Tiêu lập tức nói áy náy, cũng quay đầu đối với một đám người phía sau nói: "Tần tổng bên này còn có chút việc, chúng ta chờ một lát."
Hắn nói xong lời này, lập tức đóng cửa lại.
Sở Nghĩa lúng túng đến mặt đỏ bừng, hắn không dám nhìn Tần Dĩ Hằng, mà là cầm lấy túi trên bàn, nửa xách nửa che, nói: "Em còn có việc chưa có làm, còn có việc sao? Không có việc gì thì em đi."
Tần Dĩ Hằng nói: "Không có việc gì."
Sở Nghĩa dịch đến hướng cửa bên kia: "Được, vậy em đi."
Tần Dĩ Hằng: "Đi đường cẩn thận."
Sở Nghĩa: "Ân."
Sở Nghĩa sau khi rời khỏi cũng khó tránh khỏi được việc gặp phải Chu Tiêu, Chu Tiêu rất ngượng ngùng mà lại xin lỗi Sở Nghĩa , Sở Nghĩa sau khi nói không quan hệ liền vượt qua chạy nhanh đi.
Chu Tiêu còn chưa có mở cửa đi vào, tay mới đặt ở trên cửa, chuẩn bị gõ, một giám đốc vừa thu hồi tầm mắt tên người Sở Nghĩa, hỏi câu: "Trợ lý Chu, cậu nhóc đẹp trai vừa rồi là ai?"
Chu Tiêu gõ cửa ba lần, nói: " Chồng của Tần tổng."
Vừa mới đáp như vậy, phía sau xôn xao lên.
"Cái gì? Chồng của Tần tổng?"
"Tần tổng kết hôn khi nào?"
"Thiệt hay giả? Như thế nào còn chưa nghe nói?"
......
Chu Tiêu quay đầu đối với một đám người phía sau hô lớn: "Im lặng một chút."
Mọi người lúc này mới im lặng lại.
Chu Tiêu lại lần nữa mở cửa ra, mời mọi người đi vào.
Tần Dĩ Hằng đã ngồi vào ghế trên bàn làm việc bên kia, Chu Tiêu đi qua, trước tiên để văn kiện trong tay lên, sau đó dùng âm thanh rất nhỏ mà nói với Tần Dĩ Hằng: "Tần tổng thực xin lỗi, em vừa rồi hẳn phải đợi ngài lên tiếng."
Chu Tiêu bình thường gõ cửa, liền lập tức nghe được Tần Dĩ Hằng mời vào, lần này hắn gõ, tự cho là Tần Dĩ Hằng ngầm đồng ý, liền cứ như vậy đẩy mạnh vào.
Ai biết được hắn lại gặp được chuyện này.
"Không có việc gì," Tần Dĩ Hằng đưa đồ trên tay cho Chu Tiêu: "Phát đi."
Chu Tiêu thấy Tần Dĩ Hằng xác thật không thèm để ý, liền yên tâm, lập tức làm việc: "Được."
Nhưng không biết như thế nào, trong lúc Chu Tiêu phát văn kiện, hình ảnh vừa rồi Sở Nghĩa ở trong ngực Tần tổng hôn môi lại đâm vào trong đầu hắn.
Hắn cũng không phải lần đầu tiên thấy chuyện này, nhưng hôm nay, cái này, này.
Chủ yếu là, Tần tổng a.
Bình thường nghiêm túc đứng đắn như vậy, lại ở văn phòng làm chuyện này thật sự......
"Trợ lý Chu, cậu đang cười cái gì?" Cuối cùng một giám đốc nhận lấy văn kiện nghi hoặc mà nhìn Chu Tiêu.
Chu Tiêu khụ khụ, lập tức thu khóe miệng: "Không có gì, không có việc gì."
Mặt Sở Nghĩa đỏ thẳng đến lúc xuống dưới lầu, bị gió lạnh bên ngoài thổi, mới bớt đi một chút.
Lên xe sau, hắn lấy gương ra liếc mắt nhìn mặt mình một cái, lại vỗ hai cái rồi mới khởi động xe.
Khi tới lo sợ bất an, trở về cao hứng phấn chấn, sinh hoạt này quá kích thích.
Vừa đến văn phòng, Sở Nghĩa liền đem quần áo ra, đặt ở trên sô pha chụp một tấm rồi lập tức gửi cho Chương Khải.
Xem ra đã thành thói quen, Sở Nghĩa còn chưa có nhắn cái gì, Chương Khải bên kia đã gửi đến.
Chương Khải: Đệt!
Chương Khải: Sẽ không lại là lão công cậu mua cho đi.
Chương Khải: Đệt đệt đệt
Chương Khải: Tức chết tớ tức chết tớ.
Chương Khải: Lão tử một chút cũng không hâm mộ
Lời nói toàn là Chương Khải nói, Sở Nghĩa chỉ có thể gửi qua một đoạn ha ha ha ha ha ha.
Hắn lại một lần nữa mở máy tính lên, trong lúc chờ đợi máy khởi động, hắn nghĩ nghĩ, bấm vào vòng bạn bè của mình, đăng lên bức ảnh chụp bộ quần áo vừa này với bức ảnh đôi giày ngày hôm qua Tần Dĩ Hằng đưa.
Viết thêm một đoạn, "Cảm ơn món quà của người nào đó".
Sau khi cất điện thoại đi, Sở Nghĩa liền bắt đầu làm việc.
Đi một vòng như vậy hắn đã chậm trễ không ít thời gian, ở trênWeChat còn có mười mấy khách hàng, mà nhãn trên máy tính hôm nay yêu cầu hoàn thành còn hai cái.
Bình thường mà nói hai cái căn bản không có vấn đề gì, nhưng hôm nay không quá giống nhau, hôm nay là hai dạng khác biệt, có một cái cực kì tiêu hao thời gian.
Này là một khách hàng cũ, không chỉ có Sở Nghĩa biết, cả Dung Dung cùng Tiểu Triển cũng biết.
Sở Nghĩa nhìn đến khách hàng này lại có chút đau đầu.
Hắn nhớ tới bị vị khách hàng này dọa cho sợ hãi.
Đơn đặt hàng đầu tiên của người này là Dung Dung làm, nhưng dù có làm như thế nào thì ông ta cũng không hài lòng, sau đó Dung Dung thật sự không có biện pháp chỉ có thể tìm Tiểu Triển hỗ trợ, sau khi Tiểu Triển tham gia vào, vị khách này vẫn là dù như thế nào cũng đều không hài lòng, dăm ba bữa, một cái thiết kế sắp chữ đơn giản, như thế nào cũng làm xong được, cực kì chậm trễ thời gian.
Hai người vì thế tìm Sở Nghĩa, dò hỏi có thể hoàn tiền về hay không, khuyên khách hàng này nên đi mời cao thủ khác.
Nhưng Sở Nghĩa lại không quá nguyện ý lui đơn chỉ vì chuyện này, hắn mở phòng làm việc bốn năm, trừ bỏ cố ý tìm cớ, rất ít có sự cố lui đơn.
Bên ngoài làm buôn bán, thanh danh rất quan trọng.
Thanh danh của Sở Nghĩa trong ngành rất tốt.
Cho nên hắn liền nhận đơn đặt hàng này, xem xem có thể để mình sửa hay không, thật sự không được thì nói sau.
Cuối cùng, rốt cuộc hắn cũng có