Chương 56:
Bởi vì câu tôi muốn gặp em của Tần Dĩ Hằng Sở Nghĩa hôm nay ăn nhiều thêm một chén cơm.
Mặc kệ Tần Dĩ Hằng muốn gặp hắn hay muốn làm gì, nhưng chỉ bằng một câu này, cũng đủ làm Sở Nghĩa vui vẻ cả đêm.
Tần Dĩ Hằng phát đường cho hắn a.
Sau khi ăn cơm xong, Sở Nghĩa nhanh chóng dọn chén đũa đi rửa, sau đó lại đi đến phòng khách với mẹ.
Sở mẹ đang xem phim truyền hình, khi Sở Nghĩa ra tới, mẹ nhìn hắn một cái, tiếp theo đưa quả quýt đã lột trên bàn, rồi đứng lên.
Sở Nghĩa kéo nàng một chút: "Chén đã rửa."
Sở mẹ trừng mắt nhìn Sở Nghĩa một cái, ngồi xuống một lần nữa: "Không phải đã nói là để mẹ làm sao?"
Sở Nghĩa: "Chỉ có mấy cái."
Sở mẹ lại liếc mắt một cái, rồi cầm lấy một quả quýt.
Sở Nghĩa nuốt xuống một múi quýt, nói: "Mẹ, đêm mai con sẽ không về."
Sở mụ mụ ngẩn người, quay đầu nhìn hắn: "Làm sao vậy? Không phải mới trở về sao?"
Sở Nghĩa cười: "Tần Dĩ Hằng nói con đi Q thị chơi mấy ngày."
Mẹ đang nhăn mày đột nhiên giãn ra, vui mừng mà cười rộ lên: "Như vậy a, vậy khá tốt, mẹ đã nói các con mới kết hôn, hắn đi lâu như vậy khẳng định sẽ nhớ con a."
Sở Nghĩa không có phủ nhận, ăn quả quýt, cúi đầu cười ngây ngô.
Mẹ hỏi: "Đi mấy ngày a?"
Sở Nghĩa: "Anh ấy có ý mình rảnh có thể đợi, có thể đến lúc anh ấy xong việc rồicùng nhau trở về."
Nghe lão công của con trai mình dính con trai mình như vậy, Sở mẹ tự nhiên là vui vẻ.
Ngày hôm qua nàng cùng Sở Nghĩa nói tới Tần Dĩ Hằng, Sở Nghĩa còn ấp úng không quá nguyện ý nói, chỉ nói bọn họ khá tốt, Tần Dĩ Hằng đối với hắn rất tốt.
Lần này thì được, Tần Dĩ Hằng muốn Sở Nghĩa đến đó, có nghĩa là khá tốt, nàng cũng yên tâm lại.
Sở mẹ hỏi: "Con nói như thế nào? Có thể thời gian đi lâu như vậy sao?"
Sở Nghĩa lắc đầu: "Lâu như vậy chỉ sợ không được, cuối tuần có đơn đặt hàng phải đi xem một chuyến, con đã nói xong rồi."
Sở mụ mụ gật đầu: "Có thể đi mấy ngày?"
Sở Nghĩa: "Ba bốn ngày, ngày mai liền xuất phát."
Sở mẹ cười rộ lên: "Khá tốt, ở bên ngoài phải chú ý an toàn a, nhớ rõ phải xem thời tiết, nhớ mang nhiều quần áo."
Sở Nghĩa gật đầu: "Con biết rồi, lúc về mang đặc sản cho mẹ."
Sở mẹ lại đưa cho Sở Nghĩa một quả quýt đã được lột: "Không cần, hai con chơi vui vẻ liền được."
Buổi tối bởi vì quá mức hưng phấn, Sở Nghĩa rất muộn mới ngủ.
Hắn tra xét thời tiết ở Q thị, còn tìm hiểu về Q thị.
Là một thành thị thương nghiệp, chỗ chơi cơ bản ở các đô thị cấp 1 (1) cũng có. [(1) : đô thị cấp 1 – thành phố cấp I là thành phố lớn, là những đô thị giữ vai trò trung tâm quốc gia hoặc trung tâm vùng lãnh thổ liên tỉnh. ]
Sở Nghĩa lại tìm hiểu đến mỹ thực Q thị.
So với cảnh sắc nơi này, thì mỹ thực lại một đống, ở Q thị mỹ thực rất phong phú.
Sở Nghĩa nhìn, lưu lại mấy bức ảnh hắn cảm thấy hứng thú, sau đó bâm vào WeChat.
Đang định gửi cái này cho Tần Dĩ Hằng, lại đột nhiên nghĩ tới cái gì, dừng tay lại.
Hắn suy nghĩ cái gì?
Hắn đang làm gì?
Q thị đẹp nhất, ăn ngon nhất, còn không phải là do Tần Dĩ Hằng sao?
Bằng không mình đi thật xa như thế để làm cái gì?
Sở Nghĩa rời khỏi WeChat, cũng tắt phần mềm tìm kiếm, di động ném ở mép giường, buồn bực tiến trong chăn.
Đối với chuyện buổi sáng ngày đó đột nhiên bị quấy rầy......
Tuy rằng không đến mức canh cánh trong lòng, nhưng Sở Nghĩa mấy ngày nay thường thường sẽ nghĩ đến.
Ngay từ đầu cái hình ảnh kia hiện trong đầu hắn, hắn còn sẽ bởi vì bị Tần mẹ thấy mà cảm thấy xấu hổ, sau đó lại nghĩ nghĩ, liền đơn thuần chỉ có nhớ Tần Dĩ Hằng.
A.
Đêm dài từ từ.
Đột nhiên hắn muốn làm tình.
Vé máy bay Tần Dĩ Hằng đã mua cho hắn, là buổi chiều ngày mai lúc bốn giờ, giữ lại thười gian buổi sáng thời cho hắn xử lý một chút chuyện ở phòng làm việc.
Tần Dĩ Hằng còn ở trong điện thoại nói, ngày mai hắn khả năng không có thời gian đi đón, bởi vì hắn buổi chiều ngày mai lúc ba giờ phải mở hội nghị.
Nhưng Tần Dĩ Hằng nói, đến lúc Sở Nghĩa đến khách sạn, hắn bên kia nhất định sẽ kết thúc.
Sở Nghĩa nói được.
Tất cả đều nói được.
Đêm nay Sở Nghĩa cao hứng phấn chấn đến 1 giờ rưỡi mới dần dần ngủ.
Ngày hôm sau, hắn rất sớm đã rời giường, ăn bữa sáng mẹ làm sau đó đi đến phòng làm việc.
Hôm nay thời gian còn chưa đến lúc hắn cũng đã xuất hiện ở phòng làm việc, chờ hắn phân công việc nặng nhẹ nhanh chậm xong, Tiểu Triển cùng Dung Dung mới nói cười giỡn mà tiến vào.
Sở Nghĩa đưa hai cái ly trên tay cho bọn họ: "Mua cà phê cho hai em."
Tiểu Triển sợ hãi mà nhận lấy, sợ hãi hỏi: "Lão đại đây là làm sao vậy? Sớm như vậy đã đến, còn mua cà phê."
Sở Nghĩa cười: "Đương nhiên là có thứ muốn nhờ."
Dung Dung nghe xong cười rộ lên, uống một ngụm cà phê: "Nói đi, chuyện gì."
Sở Nghĩa: "Phải đi mấy ngày, phòng làm việc nhờ hai người."
Dung Dung nhướng mày: "Đi công tác sao?"
Sở Nghĩa lắc đầu, ăn ngay nói thật: "Đi đến chỗ lão công."
Dung Dung đột nhiên quỷ dị mà cười rộ lên:!: "Ân ~ lão đại nga."
Tiểu Triển cũng cười theo: "Em còn cho rằng chuyện gì lớn, nguyên lai là đi yêu đương."
Sở Nghĩa đối hai người xuỵt một tiếng: "Phòng làm việc giao cho hai em."
Dung Dung gật đầu: "Yên tâm."
Nhanh đến ba giờ buổi chiều, Sở Nghĩa nhận được sự quan tâm từ Tần Dĩ Hằng phương xa, hỏi hắn đến sân bay chưa.
Tần Dĩ Hằng: Quần áo mang đủ rồi sao?
Tần Dĩ Hằng: Nơi này so thành phố A lạnh hơn.
Tần Dĩ Hằng: Buồn ngủ có thể ở trên máy bay ngủ một giấc.
Tần Dĩ Hằng: Xuống máy bay sẽ có người liên hệ với em.
Bởi vì còn phải xếp hành lý, Sở Nghĩa cũng không kịp thời nhìn đến tin nhắn.
Thẳng đến lúc Tiểu Trần nhận lấy hành lý của hắn, hắn mới lấy điện thoại ra.
Tần Dĩ Hằng một phút trước lại gửi tin nhắn lại đây.
Tần Dĩ Hằng: Tôi mở họp
Tần Dĩ Hằng: Có việc gọi điện thoại cho tôi
Sở Nghĩa cúi đầu đánh chữ: Vầng
Sở Nghĩa: Quần áo mang đủ rồi
Sở Nghĩa: Tí nữa gặp lại
Sở Nghĩa cho rằng Tần Dĩ Hằng đã mở họp, cũng sẽ không trả lời hắn nữa, điện thoại Sở Nghĩa lại vang lên.
Tần Dĩ Hằng: Tí nữa gặp lại
Sở Nghĩa lên xe, tiếp tục bấm chữ: Không phải đang mở họp sao?
Tần Dĩ Hằng: Đang mở.
Sở Nghĩa: Có thể chơi di động?
Tần Dĩ Hằng: Không thể
Sở Nghĩa nở nụ cười: Vậy Tần tổng đây là đang làm gì?
Tần Dĩ Hằng: Xuỵt
Sở Nghĩa cười lên tiếng, Tiểu Trần lái xe phía trước nhịn không được quay đầu lại xem hắn.
Sở Nghĩa đối với Tiểu Trần lắc đầu, cúi đầu trả lời: Được, không ảnh hưởng đến anh, anh mở họp đi, xuỵt
Những lời này sau khi qua đi, Tần Dĩ Hằng không còn gửi tin nhắn lại nữa
Sở Nghĩa liền cất điện thoại.
Không bao lâu, xe liền đến.
Sở Nghĩa xuống xe, cũng nói cảm ơn Tiểu Trần, kéo vali vào sân bay.
Trước khi máy bay cất cánh, Sở Nghĩa chụp một bức cửa sổ cùng trời xanh, thoáng sửa lại một chút, mở vòng bạn bè
Tải ảnh chụp lên.
Văn án viết cái gì đây?
Sở Nghĩa không nhịn được cắn răng một cái, suy nghĩ vài giây, sau đó viết "Đi gặp người nào đó".
Viết xong hắn lập tức đăng lên, tiếp theo rất nhanh chóng cất điện thoại đi, bỏ tay vào túi, bình tĩnh mà nhìn ra cửa sổ.
Hắn hiện tại sao lại thế này?
Trở nên chua như vậy?
Hả?
Đi gặp người nào đó?
Ý như vậy có gì muốn nói đều nói được?
Hả?
Sở Nghĩa bên này tỉnh táo lại, rồi lại nhịn không được mà cười ngây ngô.
Bình tĩnh trong chốc lat, hắn lại một lần nữa lấy điện thoại ra, phát hiện, vòng bạn bè đã có rất nhiều like cùng bình luận.
Ngồi cùng bàn: Bạn học Sở có thể lập một blog đi khoe ân ái ròi ấy.
Chương Khải: Ta không muốn sống nữa
Triệu Diệu: Hóa ra học đệ khi ân ái là loại phong cách hàm súc này
Bạn 1: Tớ rất tức
Bạn 2: Hôm nay