Chương 66:
Tần Dĩ Hằng cảm nhận được thời điểm như thế này đùa giỡn Sở Nghĩa rất vui.
Sở Nghĩa thẹn hắn biết.
Sở Nghĩa rất nghe lời hắn cũng biết.
Có lẽ là sợ Tần Dĩ Hằng sinh khí, sợ hắn không vui, Sở Nghĩa đối với hắn từ trước đến nay đều là, hỏi liền đáp, muốn liền nói, hơn nữa cũng không nói láo.
Quá ngoan quá đáng yêu.
Sau khi làm một lần, thân thể Sở Nghĩa toàn thân vô lực.
Tần Dĩ Hằng đem hắn ôm vào trong ngực, nắm lấy cổ tay của hắn, nhẹ quơ.
Tay Sở Nghĩa mềm mại cũng quơ theo.
Vốn Sở Nghĩa đã nhắm mắt lại, bị Tần Dĩ Hằng làm như vậy, chậm rãi mở to mắt.
Hắn suy yếu nhìn tay của mình, lại lần nữa nhắm đôi mắt lại.
Tần Dĩ Hằng không nghịch tay hắn nữa, hắn nhìn chuẩn mà tìm tới con ốc sên nhỏ của Sở Nghĩa, dùng ngón tay đè xuống một chút.
Sở Nghĩa phát ra một tiếng ân nặng nề.
Tần Dĩ Hằng hỏi: "Đây là bớt hay là vết sẹo?"
Sở Nghĩa: "Vết sẹo ạ."
Tần Dĩ Hằng dùng lòng bàn tay nhẹ nhàng xoa: "Tại sao lại có?"
Sở Nghĩa nói: "Thủy tinh đâm."
Tần Dĩ Hằng tò mò: "Khi còn nhỏ nghịch ngợm sao?"
Sở Nghĩa đột nhiên ngẩng đầu nhìn Tần Dĩ Hằng, sau đó rất nhẹ mà lắc đầu: "Không phải, ba em làm, dùng mảnh vỡ của bình hoa đâm."
Tay Tần Dĩ Hằng tức khắc ngừng lại.
Đoạn kể lại này của Sở Nghĩa lật đổ sự tưởng tượng hắn, làm hắn lập tức cảm thấy không thoải mái, mày cũng nhăn lại.
"Không có việc gì," Sở Nghĩa thấy vẻ mặt lo lắng của Tần Dĩ Hằng, cười rộ lên: "Chuyện lâu ròi, cấp 2, cấp 3 đi, mười mấy năm."
Nhìn Tần Dĩ Hằng sẽ không an ủi, nhưng lại muốn làm chút gì đó, cuối cùng chỉ có thể ôm lấy Sở Nghĩa.
Sở Nghĩa lại cười một chút: "Thật sự không sao, anh không cần như vậy."
Tần Dĩ Hằng dùng môi nhẹ nhàng dán lên trán Sở Nghĩa một chút: "Chảy rất nhiều máu đi?"
Sở Nghĩa lắc đầu: "Không biết, hẳn là vậy."
Hắn thật sự không nhớ rõ, buổi tối ngày đó hết thảy đều rất loạn, mẹ bị thương so với hắn còn nặng hơn nhiều, đi bệnh viện xong cuối cùng còn đi cục cảnh sát, vết thương trên đùi này, hắn căn bản không để ý, chỉ tùy tiện xử lý một chút.
Rốt cuộc chỉ là đổ máu mà thôi, hết thảy chuyện phát sinh quanh mình, đều so cái vết thương này còn đau hơn.
Tần Dĩ Hằng ôm hắn càng chặt.
Sở Nghĩa thuận thế chui vào trong lòng ngực Tần Dĩ Hằng, nhẹ nhàng thở ra một hơi.
"Tần Dĩ Hằng, em kỳ thật không quá thích người khác an ủi em, như vậy sẽ có vẻ em rất đáng thương."
Tần Dĩ Hằng vỗ vỗ đầu hắn: "Em không đáng thương."
Sở Nghĩa gật đầu: "Em đã không đáng thương quá lâu, ba mẹ em ly hôn, sau khi em cùng mẹ em chuyển đến thành phố A, em sống rất tốt, cực kì tốt."
Tần Dĩ Hằng lại vỗ đầu Sở Nghĩa: "Ba em không còn liên hệ cùng với hai người đi?"
Sở Nghĩa nghe thấy dừng lại.
Tần Dĩ Hằng lập tức phát hiện Sở Nghĩa không thích hợp, mày mới giãn ra liền nhíu lại, cúi đầu nhìn Sở Nghĩa: "Tại sao không nói lời nào?"
Sở Nghĩa thoạt nhìn không mấy vui vẻ: "Lúc trước vẫn luôn không có liên hệ, nhưng là năm nay không biết tại sao, ông ta đột nhiên tới thành phố A tìm em."
Tần Dĩ Hằng đỡ vai Sở Nghĩa, rời đi một chút, nhìn vào mắt hắn: "Tìm em làm gì?"
Sở Nghĩa thớ dài một tiếng, có chút khó có thể mở miệng: "Đòi tiền, nói ông ta tuổi tác lớn, muốn phí phụng dưỡng."
Tần Dĩ Hằng: "Em cho?"
"Cho," Sở Nghĩa than một tiếng, nhỏ giọng nói: "Ông ta nói không cho liền đi tìm mẹ em"
Tần Dĩ Hằng nhăn mày chặt hơn.
Sở Nghĩa: "Em có hỏi người bạn học luật của em, ông ta dù sao cũng là ba em, cậu ta nói loại tình huống này em như thế nào cũng đều bên phía bất lợi, xử lý rất không tốt."
Sở Nghĩa buông tiếng thở dài.
Cho tới nay, Sở Nghĩa đều không muốn nhắc tới Trần Kiến Thế, chỉ cần hắn không nghĩ tới người này, hắn liền có thể xem cái chuyện cũ kia không phải của hắn, hắn không có người ba như vậy.
Ngoại trừ người ba như vậy, Sở Nghĩa cơ bản có thể xưng được với thuận buồm xuôi gió khoái hoạt vui vẻ.
"Ông ta hiện tại đang ở đâu?" Tần Dĩ Hằng lại hỏi.
Sở Nghĩa lắc đầu: "Không biết, theo lý mà nói hẳn là ở thành phố B."
Sở Nghĩa căn bản không muốn nói nhiều chuyện của hắn.
Nếu nói đến Trần Kiến Thế, tâm tình Sở Nghĩa liền trở nên rất không tốt.
Hắn lắc đầu, ôm cổ Tần Dĩ Hằng, cằm dán sát vào vai Tần Dĩ Hằng: "Không nói cái này, anh cũng không cần phải an ủi em, em không có việc gì, đừng nói nữa, không nói."
Tần Dĩ Hằng hít một ngụm khí thật dài, lại chậm rãi thở ra.
Nói không cần an ủi, nhưng biểu hiện Tần Dĩ Hằng cũng không phải như vậy.
Cả tay cùng môi đều dần dần thương tiếc, Sở Nghĩa có thể cảm nhận được, đặc biệt là vết sẹo ốc sên nhỏ kia.
Từ trước Tần Dĩ Hằng đối với ốc sên kia có bao nhiêu hung tàn, hôm nay đối với ốc sên kia liền có bấy nhiêu ôn nhu.
Chỉ là một con ốc sên, Sở Nghĩa rất mau bị Tần Dĩ Hằng đùa chết.
Hắn kỳ thật muốn nói cho Tần Dĩ Hằng không cần như vậy, hắn thật sự không có việc gì.
Nhưng Tần Dĩ Hằng hôn hắn, hắn cũng không muốn nói nữa.
Lại nhiều một chút đi, hắn muốn.
Kết thúc ốc sên, Tần Dĩ Hằng lại về tới trên bản thể của bánh kem.
Một vòng tiến công mới lại bắt đầu.
Lần thứ hai này, Tần Dĩ Hằng không biết từ đâu lấy ra một cái cà vạt, còn có kẹp cà vạt Sở Nghĩa đưa cho hắn.
Tần Dĩ Hằng nắm cả cổ tay hai tay của Sở Nghĩa cùng nhau, cắn cà vạt, vòng một vòng, cuối cùng lại không trói, chỉ dùng kẹp cà vạt kẹp lấy.
Tần Dĩ Hằng nói: "Không thể lỏng không thể rớt không thể làm hỏng."
Hắn nói xong, liền để tay Sở Nghĩa lên trên đầu.
Hết lòng tuân thủ lời nói của Tần tiên sinh, ở thời gian tiếp theo, làm những tư thế chưa từng làm sau bức màn trắng kia, toàn bộ đều làm.
Sở Nghĩa trong lúc đó còn phải phân tâm chiếu cố cà vạt trên cổ tay hắn, cùng phải quý giá kẹp cà vạt.
Lần này Tần Dĩ Hằng toại nguyện, cực kì hung.
Sau khi hung lại cho Sở Nghĩa một chút đường, ôn nhu mà hôn môi hắn.
......
Rạng sáng hai giờ, Sở Nghĩa đột nhiên tỉnh dậy.
Mà khi hắn tỉnh lại chuyện thứ nhất nghĩ đến, chỉ là muốn biết kẹp cà vạt của hắn còn mạnh khỏe hay không.
Tần Dĩ Hằng còn chưa ngủ, có lẽ là đi phòng tắm, đèn trong phòng ngủ sáng lên, bên kia có tiếng nước.
Sở Nghĩa dịch qua một chút, ở đầu giường bên Tần Dĩ Hằng thấy được cà vạt cùng kẹp cà vạt.
Hắn lại bò qua một chút, lấy hai món đồ có hai dạng khác biệt kia cầm lên.
Cà vạt đã nhăn đến không nhìn ra như cũ, nhưng kẹp cà vạt hoàn hảo.
Sở Nghĩa lại một lần nữa bò lại, không bao lâu, Tần Dĩ Hằng liền đi ra từ trong phòng tắm ra.
"Tỉnh ngủ?" Tần Dĩ Hằng hỏi hắn.
Sở Nghĩa buồn ngủ: "Chưa tỉnh."
Tần Dĩ Hằng ở bên cạnh hắn nằm xuống: "Ngủ đi."
Sở Nghĩa thấp giọng ân một tiếng, dịch sang hướng Tần Dĩ Hằng một chút: "Anh không buồn ngủ sao?"
Tần Dĩ Hằng: "Còn được."
"Ngày hôm qua ngủ muộn, hôm nay dậy sớm, hôm nay ngủ muộn, ngày mai dậy sớm, quá không khỏe mạnh."
Sở Nghĩa nhắm mắt lại, một chữ một chữ phun ra bên ngoại.
Rõ ràng rất buồn ngủ, nhưng lại muốn giảng đạo lý cho Tần Dĩ Hằng nghe, lời nói của Sở Nghĩa vừa nhẹ lại vừa nặng, chỉ như đang nói mớ.
Tần Dĩ Hằng cười một chút, hôn trán Sở Nghĩa, ở bên tai hắn nói: "Không có biện pháp."
Sở Nghĩa ngô một tiếng hàm hồ.
Tần Dĩ Hằng tắt đèn đi, chung quanh tối sầm lại, chăn bị kéo một chút, Sở Nghĩa bị người ôm lấy.
Hắn không biết ý Tần Dĩ Hằng không có biện pháp là gì, đại não hắn bởi vì buồn ngủ mà trống rỗng.
Tần Dĩ Hằng hình như hỏi một đằng lại được trả lời một nẻo, nhưng lại giống như nói rất có đạo lý.
Trước khi tiến vào mộng đẹp, hắn đầy đầu đều là.
Sở Nghĩa.
Người này hồng nhan họa thủy.
Ngày hôm sau hai người thức dậy cũng không quá sớm.
11 giờ hơn nửa, hai vị ôm nhau mà ngủ mới có một chút động tĩnh.
Sở Nghĩa có thể yên tâm ngủ đến bây giờ, là bởi vì hắn có tỉnh một lần lúc 7 giờ.
Vì sao mà tỉnh, đại khái là trong lúc ngủ mơ không cẩn thận động thân mình một cái, tiếp theo tác động đến khối cơ bắp, hắn bị đau tỉnh.
Không sai, eo hắn rất mỏi, lưng đau quá.
Đủ dằn vặt.
Sau khi tỉnh hắn thuận tiện nhìn thoáng qua thời gian công tác của Tần Dĩ Hằng mà Hứa Kính đã gửi cho hắn.
Hôm nay công việc nhẹ nhàng, trên thời gian biểu viết buổi chiều phải đến hội trường.
"Tần Dĩ Hằng." Sở Nghĩa nhẹ nhàng kêu một tiếng, nghe Tần Dĩ Hằng thấp giọng dấp hắn, hắn nói: "Sớm a."
Tần Dĩ Hằng chậm rãi mở to mắt, lại nhắm lại, đáp lại: "Sớm."
Sở Nghĩa nói: "Nên rời giường."
Tần Dĩ Hằng: "Ừ."
Sở