Chương 72:
Sở Nghĩa đang sợ hãi.
Trên đường lái xe trở về, tay Sở Nghĩa vẫn luôn run rẩy, môi cũng đông lạnh đến phát tím.
Chiếu treo con đường trong đầu hắn mà thuận lợi lái xe trở về nhà.
Thời gian vừa mới đến 8 giờ, Sở Nghĩa tắt đèn xe ở trên xe ngồi trong chốc lát mới xuống xe.
Mưa càng rơi càng lớn, tóc của hắn ướt đẫm, dính dính dán trên mặt hắn.
Từ gara đi ra, hắn đầu tiên là nhìn trời, sau đó lại nhìn áo khoác đã ướt đẫm của mình, mới chậm rãi đi vào.
Ngón tay cứng đờ, ấn mật khẩu thật lâu mới mở cửa vào được.
Đèn trong phòng khách đã mở lên, Sở Nghĩa đứng ở cửa nhìn vào bên trong, thấy một nam nhân trên sô pha kia đứng lên, hắn từ cổ họng khô khốc nói ra: "Anh đã về."
Tần Dĩ Hằng đi nhanh lại, Sở Nghĩa chạy nhanh thay đôi giày đã ướt đẫm, lại khụ một tiếng, nói: "Em cho rằng anh phải muộn lắm mới về nhà, không phải phải mở họp sao?"
Tần Dĩ Hằng không có trả lời vấn đề của hắn, mà là hỏi: "Tại sao lại ướt thành như vậy? Em không mang dù sao?"
Sở Nghĩa rũ đầu, đáp một tiếng rất nhỏ: "Mang theo."
Hắn cúi đầu, thấy Tần Dĩ Hằng lại đến gần hắn một bước.
"Em làm sao vậy? Ngẩng đầu lên."
Sở Nghĩa vịn tay trên tủ giày, chậm rãi ngẩng đầu.
Đối diện đôi mắt Tần Dĩ Hằng trong nháy mắt, Sở Nghĩa rốt cuộc nhịn không được, mũi hắn chua xót, hạ khóe miệng, nức nở nói: "Tần Dĩ Hằng, hoa của em không còn."
Trong lòng của Tần Dĩ Hằng bị nhéo một cái, chạm vào áo khoác Sở Nghĩa một chút, quả nhiên đã ướt hết rồi.
Hắn cởi áo khoác Sở Nghĩa ra, cũng cởi áo khoác của mình khoác lên người Sở Nghĩa, rồi ôm Sở Nghĩa lên.
Sở Nghĩa thoạt nhìn ủy khuất cực kỳ, lông mày nhăn lại, đôi mắt cũng đỏ, cắn môi dưới, giống như vì không khóc ra được, phồng miệng lên.
Tần Dĩ Hằng cẩn thận đặt Sở Nghĩa lên trên sô pha, cầm tay hắn trong tay.
"Lạnh hay không?" Tần Dĩ Hằng hỏi.
Sở Nghĩa gật đầu với Tần Dĩ Hằng, từ xoang mũi phát ra âm thanh: "Có."
Tần Dĩ Hằng hà một hơi lên tay hắn, tiếp theo sờ mặt hắn: "Ngồi chờ tôi một lát."
Tần Dĩ Hằng khép áo khoác trên người Sở Nghĩa vào một chút, rồi quay đầu rời đi.
Ấm áp thuộc về trên người Tần Dĩ Hằng dần dần tản ra, thân thể Sở Nghĩa không nhịn được run lên.
Không bao lâu, Tần Dĩ Hằng liền cầm đến một cái khăn lông cùng một ly nước sôi đi tới.
"Uống trước đã."
Sở Nghĩa nhận lấy cái ly, chờ hắn uống một ngụm, khăn lông của Tần Dĩ Hằng liền ấn lên trên đầu hắn.
Hai tay Sở Nghĩa chạm vào ly, dựa vào độ ấm nước sôi sưởi ấm.
Động tác Tần Dĩ Hằng lâu tóc rất nhẹ của rất ôn nhu, giống như chỉ sợ nặng tay một chút liền sẽ làm thương hắn.
Chờ Sở Nghĩa uống xong ly nước, Tần Dĩ Hằng cũng thu lại khăn lông, để cả khăn cùng ly lên trên bàn.
Tần Dĩ Hằng sờ tóc Sở Nghĩa một chút, ngồi xổm xuống ở trước mặt hắn.
"Nói với tôi xem, đã xảy ra chuyện gì?" Tần Dĩ Hằng cầm lấy đôi tay Sở Nghĩa.
Sở Nghĩa không lạnh như trước nữa, cũng không ủy khuất như trước nữa, hắn hít một hơi thật dài, lại chậm rãi nhổ ra: "Vừa mới đụng tới Trần Kiến Thế."
Tần Dĩ Hằng lập tức nhíu mi.
Sở Nghĩa nghĩ nghĩ sửa miệng: "Không phải đụng tới, là ông ta tự tới tìm em."
Tần Dĩ Hằng: "Đòi tiền?"
Sở Nghĩa gật đầu: "Ân," Sở Nghĩa lời ít mà ý nhiều: "Hắn ở thành phố B đụng phải một người, phải bồi thường tiền, muốn lấy tiền của em, em không cho, ông ta liền tới đây."
Sở Nghĩa nói lại buông tiếng thở dài, đúng lúc này, Tần Dĩ Hằng hình như thấy được cái cái gì.
Hắn duỗi tay qua, vén tóc Sở Nghĩa lên một ít.
Quả nhiên, phía dưới lỗ tai Sở Nghĩa có một vết thương rất cạn, vết máu đã khô.
Mày Tần Dĩ Hằng nhăn càng chặt, hắn hỏi Sở Nghĩa: "Nơi này làm sao vậy?"
Sở Nghĩa theo tay Tần Dĩ Hằng sờ lên một chút,hình như không biết rõ lắm nơi này lại có vết thương: "Cái gì?"
Tần Dĩ Hằng: "Cắt qua."
Sở Nghĩa nghĩ nghĩ: "Hẳn là bị cành hoa cắt qua."
Tần Dĩ Hằng: "Cành hoa?"
Biểu tình ủy khuất Sở Nghĩa lại xuất hiện: "Tần Dĩ Hằng, em mua hoa cho anh, bị Trần Kiến Thế làm hỏng rồi."
Tần Dĩ Hằng tiêu hóa một hồi lâu: "Cái gì?"
Sở Nghĩa lại nói đơn giản chuyện vừa trải qua cho Tần Dĩ Hằng.
Lúc hắn đẩy Trần Kiến Thế xuống mắt đất, Trần Kiến Thế rống lên một tiếng lập tức đứng lên, trên tay Sở Nghĩa có một cây dù không thuận tiện, Trần Kiến Thế giống như chó điên đột nhiên chạy lại phía hắn, ném dù hắn, còn đoạt hoa của hắn đi.
"Đánh nhau?" Tần Dĩ Hằng bắt lấy trọng điểm.
Sở Nghĩa gật đầu lại lắc đầu: "Không tính là đánh, hắn bị em đá một cái, chúng ta đẩy vài cái."
Tần Dĩ Hằng nắm tay thật chặt: "Ông ta làm thương em sao?"
Sở! Nghĩa lắc đầu: "Không có, cuối cùng em đẩu ông ta ra, chạy nhanh lại xe chạy."
Tần Dĩ Hằng nhìn chằm chằm đôi mắt Sở Nghĩa vài giây, lại đem tầm mắt và đầu đến vết thương phía dưới lỗ tai Sở Nghĩa.
"Tôi biết rồi," Giọng Tần Dĩ Hằng rất trầm, hắn vỗ vai Sở Nghĩa: "Em đi lên tắm đã, đừng bị cảm."
Sở Nghĩa gật đầu: "Vâng."
Tần Dĩ Hằng kiên trì ôm Sở Nghĩ lên lầu, bởi vì thoạt nhìn cảm xúc Tần Dĩ Hằng không tốt lắm, Sở Nghĩa không dám nói thêm nữa cái gì.
Hắn rất mệt, cũng muốn Tần Dĩ Hằng ôm.
Bộ mặt dữ tợn cùng lời mắng khó nghe của Trần Kiến Thế còn thường xuyên xuất hiện trong đầu hắn.
Chờ hắn đi vào phòng tắm, Tần Dĩ Hằng lập tức cầm lấy di động, gọi điện thoại cho Hứa Kính .
Tần Dĩ Hằng nhìn bóng đêm ngoài cửa sổ, trong lòng hiện lên một tia cảm xúc hối hận.
Mấy ngày trước lúc Sở Nghĩa nói với hắn về Trần Kiến Thế, hắn nên lập tức đi điều tra, không nên có ý nghĩ trở về thành phố A xử lý.
Nghĩ Sở Nghĩa chỉ có một mình, ở trong mưa lớn như vậy đánh nhau với một nam nhân tại một ngõ nhỏ , Tần Dĩ Hằng liền đau lòng đến không chịu được.
Sở Nghĩa khẳng định rất sợ hãi, đó là người khi còn nhỏ đã làm hắn bị thương.
"Tần tổng." Hứa Kính bên kia đã nhận điện thoại.
Tần Dĩ Hằng: "Tra về ba Sở Nghĩa một chút, Trần Kiến Thế, mau chóng cho tôi."
Hứa Kính: "Được."
Tần Dĩ Hằng: "Tìm mấy người vệ sĩ đến tiểu khu mẹ Sở Nghĩa, tìm nhiều lên, cũng bảo đến tiểu khu dì cùng bà ngoại Sở Nghĩa."
Hứa Kính: "Được."
Tần Dĩ Hằng: "Trần Kiến Thế hiện tại hẳn là ở gần phòng làm việc Sở Nghĩa, cậu tìm người theo dõi hắn."
Hứa Kính: "Được."
Tần Dĩ Hằng: "Nhớ mời cho tôi một luật sư, bảo anh ta sáng mai tới công ty."
Hứa Kính: "Được."
Không bao lâu, phòng tắm bên kia truyền đến động tĩnh, Tần Dĩ Hằng phục hồi tinh thần, cất điện thoại đã cầm trong tay thật lâu, rồi đi đến phòng tắm.
Sở Nghĩa đứng ở cửa không nhúc nhích, chờ Tần Dĩ Hằng đi tới, hắn mở tay ra, đặt lên trên vai Tần Dĩ Hằng.
Tần Dĩ Hằng thuận thế bế Sở Nghĩa lên.
Sở Nghĩa: "Tần Dĩ Hằng, em có chút mệt."
Tần Dĩ Hằng ôm Sở Nghĩ đến bên giường: "Mệt mỏi thì ngủ đi."
Sở Nghĩa lười biếng mà đáp: "Ân."
Tần Dĩ Hằng đặt Sở Nghĩa lên trên giường, đắp chăn cho hắn đàng hoàng, vừa muốn đứng lên, đã bị Sở Nghĩa bắt lấy tay.
Sở Nghĩa: "Anh đi đâu?"
Tần Dĩ Hằng: "Đi tắm."
Sở Nghĩa: "Nằm với em một lát đã."
Tần Dĩ Hằng: "Được."
Rất mau, Tần Dĩ Hằng cởi áo ngoài cùng quần ra, rồi nằm vào.
Sở Nghĩa trực tiếp lăn vào trong lồng ngực Tần Dĩ Hằng.
Sở Nghĩa đêm nay có điểm suy yếu.
Có lẽ là Tần Dĩ Hằng quá ôn nhu, Sở Nghĩa hoàn toàn không chống cự được, hơn nữa có chuyện vừa rồi xảy ra, Sở Nghĩa không còn sức lực gì.
"Tần Dĩ Hằng." Nằm trong chốc lát, Sở Nghĩa kêu một tiếng.
Tần Dĩ Hằng: "Hửm."
Sở Nghĩa: "Em kể cho anh một chút về chuyện lúc em còn nhỏ."
Tần Dĩ Hằng: "Được."
Sở Nghĩa: "Em chưa từng nói cho ai, ai cũng chưa nói qua."
Tần Dĩ Hằng: "Ân."
Sở Nghĩa để đầu thấp xuống, chậm rãi nói.
"Khi còn nhỏ ba mẹ em thường xuyên cãi nhau, một khi cãi nhau sẽ đánh nhau, mẹ em