Chương 77:
Sở Nghĩa là một đứa con tuyệt đối sẽ không nói dối.
Lúc trước khi hắn giới thiệu Tần Dĩ Hằng với mẹ thời điểm, cũng chỉ là hàm hồ nói vài từ, không dám nói quá nhiều.
Không nghĩ tới không nói quá nhiều như vậy, thế mà ngay tại chỗ bị vạch trần.
Sở Nghĩa xấu hổ đến lỗ tai ửng hồng, liên tiếp nhìn về hướng Tần Dĩ Hằng bên kia, ở chỗ người khác không nhìn thấy hung hăng kéo quần áo Tần Dĩ Hằng.
Tần Dĩ Hằng cười một chút.
"Chúng con trước khi kết hôn quả thật không có quen nhau bao lâu," Tần Dĩ Hằng nắm lấy tay Sở Nghĩa, liếc mắt nhìn Sở Nghĩa một cái: "Con quả thật là học trưởng cùng trường với em ấy nhưng tụi con lúc ở không có gặp, sau đó mới quen, nên tụi con thuộc về nhất kiến chung tình."
Sở Nghĩa: "......"
Được chứ.
Này còn không bằng để Sở Nghĩa tự mình nói đi.
Vốn dĩ chỉ cần nói một hai câu, cười gượng ha ha, là có thể bỏ qua.
Các phụ huynh kỳ thật không quá để ý loại sự tình này, phụ huynh để ý chính là tương lai của bọn nhỏ.
Hiện tại tốt rồi.
Nhất kiến chung tình.
Này cũng quá thẹn rồi.
Vẫn giống như làm trò trước mặt phụ huynh hai nhà.
Quả nhiên, lời Tần Dĩ Hằng vừa nói ra, trong phòng xuất hiện ba tiếng cười khác nhau.
Một tiếng cười đến từ mẹ của Sở Nghĩa, Sở Nghĩa nghe được mẹ hắn cười có hơi mang xấu hổ.
Từ nhỏ đến lớn, hai mẹ con bọn họ từ trước đến nay không nói đến chuyện tình cảm, lần này Tần Dĩ Hằng nói đương nhiên cảm thấy không được tự nhiên.
Sở Nghĩa cũng rất không được tự nhiên, mặt hắn đã đỏ lên.
Tương đối bình tĩnh chính là Tần ba, biểu tình thoạt nhìn giống một bộ dáng khen ngợi, cũng không quá kinh ngạc.
Xuất sắc chính là Tần mẹ, một ánh mắt kỳ lạ nhìn Tần Dĩ Hằng cùng Sở Nghĩa.
Ánh mắt này, không khỏi làm Sở Nghĩa nhớ đến buối sáng ngày nọ hơn mười ngày trước.
Không hổ là người mẹ đã gặp được cảnh tượng kia, lời nói nhất kiến chung tình này , đối với bà ấy hẳn là quá bình thường rồi.
"Ngồi đi ngồi đi," Tần ba tiếp đón mọi người ngồi xuống, cũng gọi người phục vụ tới: "Có thể bày đồ ăn."
Sau khi bắt đầu ăn cơm, trọng tấm nói chuyện phiếm thoải mái hơn rất nhiều, cái bàn khá lớn, nói chuyện với nhau cũng khá thoải mái, hai người mẹ ngồi ở đối diện, đề tài đã từ bát quais cho tới quần áo trên người.
Bên này Tần ba thì lại cùng Tần Dĩ Hằng nói chuyện công ty Tần Dĩ Hằng.
Sở Nghĩa rảnh rỗi không có việc gì, chỉ có thể cúi đầu yên lặng lột tôm lấy cua cho Tần Dĩ Hằng.
Bất quá hắn cũng không có thể tránh được bao lâu, đề tài của Tần ba liền chuyển tới trên người hắn bắt đầu cùng hắn nói về phòng làm việc của hắn.
Người lột tôm đổi thành Tần Dĩ Hằng.
Lại ăn trong một lát, có lẽ là Sở mẹ cảm thấy thời gian không sai biệt lắm, xoa xoa tay đột nhiên đứng lên, từ trong túi lấy bao lì xì đã chuẩn bị buổi sáng ra.
Sở Nghĩa vội vàng thọc Tần Dĩ Hằng hai cái, cùng sử dụng môi ngữ nới với hắn: "Phí sửa miệng."
"Tiểu Tần a." Mẹ cười rồi đi tới.
Tần Dĩ Hằng lập tức buông đôi đũa đứng lên, Sở Nghĩa cũng đứng lên theo.
Tần Dĩ Hằng: "Dì."
Sở mẹ cười rộ lên: "Không gọi là dì."
Bà nói rồi đưa bao lì xì qua, Tần mẹ lúc này cũng đứng lên, gương mặt tươi cười dịu dàng nói: "Mau, sửa miệng, nói cảm ơn mẹ."
Tần Dĩ Hằng cực kì tự nhiên nhận lấy cũng cực kì tự nhiên nói: "Cảm ơn mẹ."
Sở mẹ rất vui vẻ: "Ai, ngồi xuống đi."
Tần Dĩ Hằng một chuyến như vậy lại làm Sở Nghĩa nghẹn đến mức quá sức.
Tần Dĩ Hằng thong dong bình tĩnh như vậy, Sở Nghĩa ở một bên lại thật khẩn trương.
Hắn cũng không biết mình đang khẩn trương vì cái gì.
Một tiếng gọi mẹ khiến trái tim hắn thiếu chút nữa là nhảy ra.
"Tiểu Nghĩa a." Tần mẹ lúc này cũng đứng lên.
Sở Nghĩa vừa mới ngồi xuống theo Tần Dĩ Hằng, bị một tiếng gọi như vậy, lại đứng lên.
Đến phiên hắn.
"Dạ." Sở Nghĩa vội vàng đáp một tiếng, sau đó kéo Tần Dĩ Hằng một chút, dùng ánh mắt nói với Tần Dĩ Hằng, em vừa mới cũng anh đứng, anh cũng phải cùng em đứng.
Tần Dĩ Hằng cười, cũng đứng lên.
Tần mẹ đã đi tới, thuận tiện cũng kéo Tần ba đi qua.
Tần mẹ: "Đây là tâm ý của mẹ"
Tần ba đuổi kịp: "Đây là tâm ý của ba."
Sở mẹ ở một bên cười đáp lới: "Mau, kêu ba mẹ, cảm ơn bọn họ."
Sở Nghĩa thập phần ngoan ngoãn: "Cảm ơn ba, cảm ơn mẹ."
Tần mẹ cùng Tần ba đưa bao lì xì qua, Tần mẹ vỗ bả vai Tiểu Nghĩa vài cái: "Em lần đầu tiên thấy Tiểu Nghĩa liền rất thích thằng nhóc."
Hình như đột nhiên kích thích hồi ức, Tần mẹ nói rồi nắm lấy tay Sở mẹ: "Tôi buổi sáng ngày đó đi đến nhà Tần Dĩ Hằng, chuẩn bị cho làm bữa sáng cho nó, sau đó ở siêu thị đụng tới Tiểu Nghĩa tôi lúc ấy vừa thấy tiểu tử này, quả thật tính khí tràn trề, còn phải đặc biệt nói, tôi khi đó còn nói muốn giới thiệu cho Tần Dĩ Hằng thì thật tốt, không nghĩ tới tôi mới hỏi một câu, Tiểu Nghĩa liền nói nó đã có đối tượng, tôi lúc ấy còn cảm thấy đáng tiếc."
Tần mẹ cười híp cả mắt: "Chị nói xem có phải rất khéo không, vừa chuyển một cái chúng ta liền gặp nhau ở trong nhà Tần Dĩ Hằng."
Tần mẹ vỗ tay Sở mẹ: "Miễn bàn khi đó tôi vui vẻ bao nhiều, Tần Dĩ Hằng còn nói với tôi hai bọn nhỏ đã kết hôn."
Sở mẹ lắc đầu: "Tôi lúc ấy biết hai đứa nó kết hôn cũng dọa cho sợ quá sức, tôi còn là nghe người khác nói, tôi không hỏi không biết Tiểu Nghĩa khi nào nói cho tôi đây."
Sở mẹ nói xong liếc mắt nhìn Sở Nghĩa một cái.
Sở Nghĩa lập tức hắc hắc cười hai tiếng.
Việc này thật ra không trách Sở Nghĩa, toàn bộ cuộc hôn nhân này cũng chỉ có duy nhất Tần Dĩ Hằng là bình tĩnh.
Thái độ của hắn cái gì cũng không có, trực tiếp biến thành chồng của người khác vẫn biết phải xử lý như thế nào.
"Bất quá cũng rất có ý tứ," Tần mẹ đưa Sở mẹ về vị trí của mình, mình cũng ngồi trở lại đi:"Đứa con trai này của tôi, từ nhỏ tính cách đã cổ quái, đầu óc thẳng thắn, tôi còn tưởng nó sẽ không kết hôn đâu, ai sẽ thích cái người như vậy."
Sở Nghĩa khụ một tiếng thiếu chút nữa bật cười.
Hắn liếc Tần Dĩ Hằng.
Cũng chỉ có Tần ba cùng Tần mẹ mới dám nói như vậy.
" Sau đó biết là Tiểu Nghĩa, tôi không biết có bao nhiêu vui vẻ, ở nhà cùng ông nhà nó khen không biết bao nhiêu lần."
Tần ba gật đầu: "Cái này quả thật là sự thật."
Vì thế cứ như vậy, Tần mẹ bắt đầu khen Sở Nghĩa ba hoa chích choè.
Bất quá lần này Sở Nghĩa không có cơ hội khiêm tốn, bởi vì có mẹ hắn ở bên, mẹ hắn so với hắn còn khiêm tốn hơn.
Nào có nào có, Tiểu Nghĩa nào có khoa trương như chị nói.
Không có đâu, không có đâu.
Cũng còn tốt, Tiểu Nghĩa quả thật rất có lễ phép với người lớn, ha ha ha.
Đứa nhỏ Tiểu Tần này cũng không tồi a.
blablablablabla
......
Một bữa cơm ăn gần hai tiếng.
Hơn phân nửa thời gian, Sở Nghĩa cùng Tần Dĩ Hằng chỉ nghe ba vị phụ huynh nói chuyện phiếm.
Không chỉ có hàn huyên chút có chút không, còn định buổi ăn tết năm nay như thế nào.
Tần mẹ muốn mời tất cả mọi người đến nhà mình ăn tết, cũng nói kế hoạch của năm sau ra.
Còn thuận tiện cùng Tần Dĩ Hằng thương lượng ngày tổ chức đám cưới.
Lúc chuẩn bị đi về, mọi người đều rất vui vẻ.
Phân đoạn