Chương 79:
Sở Nghĩa đã có thể lý giải cảm xúc của Tần Dĩ Hằng.
Này nếu là hắn đi tham gia cuộc gặp mặt bạn cấp 3 của Tần Dĩ Hằng, sau đó các bạn học có mặt ở đó từng câu từng câu gọi Tần Dĩ Hằng là bảo bối.
Hắn khẳng định sẽ điên.
Cho nên hắn cảm thấy chính mình không nên đi ôm ấp, hắn phải cam đoan việc này không phải là cố ý.
Tần Dĩ Hằng sinh khí mới là chính xác.
Mà khi chồng tức giận thì nên làm thế nào đây?
Đương nhiên là hống a.
"Hắc hắc." Sở Nghĩa lại phát ra tiếng cười xấu hổ để hóa giải.
Hắn cảm thấy lấy cảm xúc hiện tại của Tần Dĩ Hằng để xem xét, thì Tần Dĩ Hằng đại khái sẽ không tiến đến để hắn ở cửa, cho nên hắn quyết định rời cánh cửa, cũng lấy điện thoại ra.
Bấm vào trong nhóm, Sở Nghĩa chỉ vào nick của Tiểu Kiệt ở trong lên tiếng, nói: "Bọn họ kỳ thật cũng ý thức được tính nghiêm trọng của chuyện này, nói đúng là đã hiểu rồi."
Sở Nghĩa quay đầu liếc mắt nhìn Tần Dĩ Hằng một cái, thấy Tần Dĩ Hằng cũng không có biểu hiện ra biểu tình không kiên nhẫn, liền tiếp tục lướt xuống.
"Anh xem phía dưới đều là bao lì xì, đây là trừng phạt của bọn họ."
Sở Nghĩa nói rồi lướt xuống khung chat.
Nếu đã xuống đấy rồi, vậy hắn cũng thuận tiện gửi một câu ở trong nhóm.
Sở Nghĩa: Về sau không thể gọi tớ là bảo bối nữa
Không biết là mọi người đang chờ Sở Nghĩa lên tiếng hay là vừa lúc đều đang chơi di động, tin nhân của Sở Nghĩa vừa mới gửi đi không đến mười giây, những người đến buổi tối nay tất cả đều xuất hiện, tất cả đều trả lời.
Tiểu Kiệt: Thu được
Vương Lực: Thu được
Bạn học 1: Thu được
Bạn học 2: Thu được
......
Tiểu Kiệt: Cậu giải thích cho chồng cậu một chút
Tiểu Kiệt: Chúng tớ chỉ là gọi giỡn
Tiểu Kiệt: Về sau không gọi nữa
Tiểu Kiệt: Cậu hiện tại đã là bảo bối của người khác
Tiểu Kiệt: Là bảo bối thật sự
Vương Lực: Cũng không nên quá bảo bối
Vương Lực: Chảy ra nước mắt của cẩu độc thân
Bạn học 1: Nước mắt chính là vị chua của chanh
......
Sở Nghĩa thoải mái hào phóng đưa đoạn đối thoại này cho Tần Dĩ Hằng xem.
Cùng Tần Dĩ Hằng ở bên nhau lâu như vậy, Sở Nghĩa cảm thấy hắn hẳn là đã nắm giữ được một bản lĩnh mới.
Hắn có thể từ biểu tình của Tần Dĩ Hằng mặc dù cũng không có gì khác nhìn ra được Tần Dĩ Hằng đang nghiêm túc, đang tức giận hay đang trêu chọc, đến cả tâm tình hắn đang biến tốt.
Hiện tại biểu tình này thoạt nhìn tâm tình đang rất tốt.
Nếu Tần Dĩ Hằng dần dần không còn tức giận, vậy Sở Nghĩa liền không khách khí tự đồi đường ăn.
Hắn cất điện thoại đi, lại cười một tiếng với Tần Dĩ Hằng cười, dùng ngữ khí hắn tự cho là rất tự nhiên nhưng kỳ thật có điểm cố tình hỏi: "Anh tức giận sao?"
Cảm xúc Tần Dĩ Hằng đang ở quá độ, nghe vừa hỏiSở Nghĩa như vậy, nhịn không nổi.
Hắn ôm lấy vai Sở Nghĩa, cắn cằm hắn.
"A a, Tần Dĩ Hằng! Rất đau a."
Tần Dĩ Hằng cắn vài giây mới buông Sở Nghĩa ra, sau đó mới nói: "Đâu chỉ là tức giận."
Sở Nghĩa nghe xong lập tức cười lên tiếng, thành công bại lộ chính mình đang rất vui vẻ.
Sở Nghĩa: "Vậy còn có cái gì?"
Tần Dĩ Hằng không trả lời được, đơn giản lại cắn một cái nữa.
Hai người đổi giày đi vào nhà, Sở Nghĩa lấy di động soi cằm của mình, phát hiện bốn dấu răng rõ ràng.
Hạ khẩu thật tàn nhẫn.
Náo loạn cả đêm, trở về cũng đã muộn, sau khi lên lầu hai người không trì hoãn nữa liền đi tắm sạch sẽ, rồi lên giường.
Chờ Tần Dĩ Hằng nằm xong, Sở Nghĩa rất tự giác lăn vào trong lồng ngựcTần Dĩ Hằng.
Sở Nghĩa muốn đi tắt đèn, Tần Dĩ Hằng duỗi tay ngăn hắn lại.
"Làm sao vậy?" Sở Nghĩa hỏi Tần Dĩ Hằng: "Không ngủ sao?"
Tần Dĩ Hằng kéo tay Sở Nghĩa trở về, đè lại trong lòng ngực của mình: "Nói một lát rồi ngủ."
Sở Nghĩa thu tay lại: "Nói cái gì?"
Tần Dĩ Hằng hỏi: "Đêm nay vì sao không hát?"
Sở Nghĩa: "Bởi vì......"
Sở Nghĩa còn chưa có bởi vì ra cái gì, Tần Dĩ Hằng lại nói: "Bọn họ nói em hát rất êm tai."
Sở Nghĩa hít vào một hơi.
Buổi tối mọi người uống rượu ca hát chơi trò chơi Tần Dĩ Hằng đều rất ít tham dự.
Thứ nhất là Tần Dĩ Hằng cùng mọi người đều không thân nhau, thứ hai, Sở Nghĩa lo lắng Tần Dĩ Hằng đột nhiên gia nhập, mọi người ngược lại lại mất tự nhiên.
Ca hát cũng là một phân đoạn trong đó, mà ở phân đoạn này, Sở Nghĩa chỉ có ngồi nghe.
Ngoan ngoãn ngồi ở bên cạnh Tần Dĩ Hằng, cùng Tần Dĩ Hằng làm một người xem không có cảm tình.
Cũng là ở trong thời gian hát hò, một người bạn của Sở Nghĩa ồn ào bắt Sở Nghĩa hát, mọi người cũng ồn ào theo.
Sở Nghĩa đương nhiên là cự tuyệt, sau đó người bạn kia cười nói, bảo bối cậu ca hát dễ nghe như vậy nên để chồng cậu nghe một chút.
Vừa lúc ấy, Tần Dĩ Hằng đang cúi đầu nhìn di động.
"Em cho rằng anh không nghe được đâu." Sở Nghĩa có ý đồ làm Tần Dĩ Hằng phân tâm.
Tần Dĩ Hằng nghe xong chậm rì rì nói câu: "Buổi tối mọi người gọi bảo bối anh nghe được."
Sở Nghĩa:" A ha ha ha ha."
Tần Dĩ Hằng hỏi: "Hát không?"
Sở Nghĩa chau mày.
Sở Nghĩa: "Nếu anh nghe được, vậy anh có thể nghe được ý tứ của trong lời nói của cậu ta không?"
Tần Dĩ Hằng suy nghĩ một chút: "Vốn dĩ chỉ nghĩ đơn thuần là khen em, nhưng nếu em cố ý nói ra như vậy," Tần Dĩ Hằng hỏi Sở Nghĩa: "Cậu ta nói móc sao?"
Sở Nghĩa gật đầu:" Tần Dĩ Hằng, ý bọn họ là có mình em trong đám bọn họ ngũ âm không hoàn hảo."
Tần Dĩ Hằng kéo dài giọng a một tiếng.
"Không xong," Tần Dĩ Hằng nói: "Càng muốn nghe rồi."
Sở Nghĩa lại lộ vẻ mặt khó xử.
Thậm chí hắn cảm thấy, cái không xong này của Tần Dĩ Hằng, là ở trong nhóm bạn học của hắn.
Sở Nghĩa bắt đầu nghiêm túc tự hỏi.
Tần Dĩ Hằng muốn nghe hắn hát, nếu hắn một ngày nào đó muốn hát, vậy không bằng liền hôm nay.
Hát cho Tần Dĩ Hằng nghe cũng không có gì.
Sở Nghĩa tự mình tiêu hóa một phen, mới gật đầu: "Anh chọn bài đi."
Tần Dĩ Hằng không thèm suy nghĩ: "Anh rất ít nghe nhạc, em am hiểu cái gì?"
Sở Nghĩa một bộ biểu tình anh đang đùa cái gì vậy: "Em không có am hiểu gì hết."
Tần Dĩ Hằng: "Hai con hổ?" (1)
Sở Nghĩa cười rộ lên.
Quả nhiên.
Chỉ cần là thình lình xảy ra ý nghĩa chọn bài, 80% là trúng hai con hổ.
Sở Nghĩa từ nhỏ đến lớn đã hát vô số lần bài hai con hổ.
Nhưng có ích lợi gì đâu.
"Khụ khụ," Sở Nghĩa hắng giọng một cái, chậm rãi thong thả hát: "Hai con hổ, hai con hổ, chạy thật nhanh chạy thật nhanh, một con không có đôi mắt, một con không có lỗ tai, thật là kỳ quái thật là kỳ quái."
Sở Nghĩa hát xong, Tần Dĩ Hằng đột nhiên hỏi: "Anh nhớ chỉ là không có cái đuôi."
Sở Nghĩa nghi hoặc một tiếng: "Phải không? Vậy một con khác đâu? Không có đôi mắt hay là không có lỗ tai?"
Tần Dĩ Hằng lắc đầu: "Không biết."
Sở Nghĩa nuốt một chút nước miếng, rất cẩn thận nhìn Tần Dĩ Hằng: "Anh không đánh giá một chút sao?"
Tần Dĩ Hằng nói: "Xác thật ngũ âm không được đầy đủ."
Sở Nghĩa: "......"
Ngài thật là đúng trọng tâm.
Tần Dĩ Hằng lại nói: "Bất quá rất đáng yêu, giống đang đọc sách."
Sở Nghĩa cười:" Không cần an ủi em, đọc sách có cái gì đáng yêu."
Tần Dĩ Hằng: "Chính là đáng yêu."
Sở Nghĩa không giãy giụa: "Tốt."
Tần Dĩ Hằng: "Lại hát một lần nữa đi."
Sở Nghĩa nghi hoặc: "A? Vì sao? Không cần đâu."
Tần Dĩ Hằng cây ngay không sợ chết đứng:"Rất đáng yêu, còn có em hôm nay chọc
https://youtu.be/wkPUp0JVujI