Chương 82:
Khi Tần Dĩ Hằng về nhà, Sở Nghĩ đang cùng Triệu Tín chơi đến phần đặc sắc nhất, toàn bộ phòng khách đều là âm thanh của trò chơi.
Bởi vì quá mức với kích động, thân thể của Triệu Tín đong đưa theo nhân vật trên TV, nhân vật đi sang trái Triệu Tín liền nghiêng người sang bên trái, nhân vật đi sang phải Triệu Tín liền nghiêng người sang bên phải.
Đến lúc Tần Dĩ Hằng đi đến phòng, Triệu Tín đang nghiêng về phía Sở Nghĩa, ngoài miệng còn nói rất nhiều từ Tần Dĩ Hằng nghe không hiểu.
Thấy Triệu Tín muốn tiến vào trong lồng ngực Sở Nghĩa, Tần Dĩ Hằng lập tức nắm quần áo Triệu Tín xách lên.
"A a a ai vậy, đừng có kéo!" Triệu Tín bay nhanh về chỗ rồi quay đầu lại nhìn: "Ca Ca ca ca em không muốn nháo với anh, anh đừng có kéo em."
Sở Nghĩa ở bên cạnh nghe thấy thanh âm này cũng nhanh chóng quay đầu lại liếc mắt nhìn Tần Dĩ Hằng một cái.
"Anh đã về." Sở Nghĩa nói một câu đơn giản.
Tần Dĩ Hằng đáp một tiếng rồi kéo Triệu Tín sang một bên.
Thời gian tiếp theo, Tần Dĩ Hằng cứ như vậy đứng ở phía sau hai người, nhìn bọn họ chơi game.
Xem lâu đến mức Tần Dĩ Hằng hình như đã có thể hiểu đôi chút.
Tốc độ tay của Sở Nghĩa rất nhanh, so sánh với người kia – Triệu Tín thì hơi kém hơn một chút, cậu ta còn hay tránh ở phía sau Sở Nghĩa, để Sở Nghĩa giúp cậu ta chắn kỹ năng.
Khi Sở Nghĩa chơi game từ trước đến nay đều rất bình tĩnh, lần trước cùng Chương Khải cũng là như thế này, Chương Khải kích động đến mức gào lên, Sở Nghĩa chỉ một bộ dáng ngồi không nhanh không chậm.
Lúc này cũng chẳng khác gì, kêu gào cũng chỉ có một mình Triệu Tín.
Tần Dĩ Hằng nhìn TV lâu rồi, mới đem tầm mắt đặt ở trên người Sở Nghĩa.
Có lẽ là do quá mức nghiêm túc, mày Sở Nghĩa nhăn lại một cục, đầu lưỡi cũng duỗi ra một ít, một phần đầu lưỡi nho nhỏ nằm ở giữa môi dưới và môi trên, hết sức chăm chú nhìn chằm chằm TV.
Nhìn một lúc, Tần Dĩ Hằng đổi vị trí, đi tới bên cạnh Sở Nghĩa.
Cũng đúng lúc này, tốc độ tay của Sở Nghĩa đột nhiên nhanh lên, kèm theo Triệu Tín lung tung rối loạn kêu gào, trên màn hình TV đột nhiên lóe lên ánh sáng màu lam.
"Thắng thắng thắng!"
Triệu Tín cao hứng la lớn, cậu ta mở đôi tay ra, mắt thấy muốn ôm lấy Sở Nghĩa. Nhưng trong nháy mắt này cậu ta không cẩn thận chạm vào ánh mắt của anh họ mình.
Triệu Tín lập tức thu tay về, tự ôm lấy bản thân mình.
"Lợi hại lợi hại lợi hại, anh quá lợi hại!" Triệu Tín nói xong rồi từ trên mặt đất đứng lên: "Em còn có một lần nghĩ rằng chúng ta phải thua, anh đến lúc cuối cùng chỉ như vậy một chút, quá lợi hại."
Sở Nghĩa: "Chơi nhiều thì thuần thục, em muốn chơi tiếp không?"
Hắn nói xong ngẩng đầu nhìn Tần Dĩ Hằng một cái, giống như lời này không phải là hỏi Triệu Tín, mà là trưng cầu ý kiến của Tần Dĩ Hằng.
Triệu Tín cười một tiếng: "Anh cũng đã thoát ra ngoài còn hỏi em chơi hay không chơi."
Sở Nghĩa cầm điều khiển trong tay: "Muốn chơi lại bấm vào được mà. "
Triệu Tín ồ một tiếng, hỏi người phía sau Sở Nghĩa: "Còn có thể chơi không ca?"
Tần Dĩ Hằng: "Không thể."
Triệu Tín: "......"
Biết mà.
Sở Nghĩa để điều khiển xuống liền đứng lên, Tần Dĩ Hằng ở bên cạnh hắn chạm nhẹ vào tay.
"Tay lạnh như vậy," Tần Dĩ Hằng nhìn sàn nhà: "Lần trước nói đi mua cho em tấm thảm em lại không muốn."
Sở Nghĩa lắc đầu: "Không lạnh mà."
Tần Dĩ Hằng chạm lên quần Sở Nghĩa một chút: "Lạnh."
Sở Nghĩa lắc đầu: "Thật sự không lạnh."
Tần Dĩ Hằng giơ tay gõ lên trán Sở Nghĩa một cái: "Ngày mai dành thời gian cùng anh đi chọn thảm."
Sở Nghĩa ngửa đầu về phía sau một chút, giọng thỏa hiệp: "Em biết rồi. "
Bọn họ bên này trò chuyện, Triệu Tín ở bên cạnh nghe với vẻ mặt cười quái dị.
Chờ khi Sở Nghĩa quay đầu muốn lấy lại trang bị thiếu chút nữa bị Triệu Tín dọa.
Sở Nghĩa: "Em làm sao vậy?"
Triệu Tín vui vẻ lắc đầu: "Không có việc gì không có việc gì không có việc gì không có việc gì."
Nếu không được chơi nữa, Triệu Tín liền giúp Sở Nghĩa dọn đồ lại đem đi cất về phòng phòng cho khách.
Mà cả một quá trình này Tần Dĩ Hằng vẫn như cũ không nói cái gì, Triệu Tín vẫn luôn lôi kéo Sở Nghĩa, hỏi những chiêu thức vừa rồi kia là ấn như thế nào để ra.
Sở Nghĩa trả lời xong, Triệu Tín lại tiếp tục hỏi.
Trả lời xong lại tiếp tục hỏi.
Tiếp tục hỏi.
Hỏi.
......
"Triệu Tín," Tần Dĩ Hằng ngắt lời người em họ đang lảm nhảm này, chỉ lên đồng hồ: "10 giờ rưỡi."
Triệu Tín a một tiếng: "Ca hạ lệnh đuổi khách," nhưng cho dù nói như vậy, Triệu Tín vẫn cố tình không biết xấu hổ hỏi: "Buổi tối em có thể ở lại đây không?"
Tần Dĩ Hằng: "Nhà em rất xa sao?"
Triệu Tín cười đến rất vui vẻ: "Thật ra là không xa, nhưng bây giờ không gọi được xe."
Tần Dĩ Hằng thật tốt bụng nói :"Anh gọi Tiểu Trần tới đưa em trở về."
Triệu Tín: "Ha ha ha không cần không cần."
Hắn nói xong chớp mắt với Sở Nghĩa: "Em mấy ngày nay đều ở thành phố A, rảnh liền tới tìm anh chơi."
Tần Dĩ Hằng giúp Sở Nghĩa đáp lời: "Em ấy không rảnh."
Triệu Tín nói: "Em chờ anh ấy rảnh thì đến tìm ảnh chơi."
Tần Dĩ Hằng: "Em ấy phải làm việc. "
Triệu Tín nhìn Tần Dĩ Hằng: "Một ngày 24 giờ sau đều phải làm việc sao? Luôn có thời gian nghỉ ngơi mà. "
Tần Dĩ Hằng nói: "Thời gian nghỉ ngơi phải ở với anh ."
Triệu Tín: "A ~"
Triệu Tín đột nhiên lui về phía sau một bước , nhìn Tần Dĩ Hằng cùng Sở Nghĩa.
"Nói như vậy, em bây giờ ở chỗ này là đang quấy rầy hai người?"
Tần Dĩ Hằng: "Đúng vậy ."
Triệu Tín bị trách tội một chút cũng không tức giận, ngược lại là cười đến rất vui vẻ.
"Okok, em lập tức đi," Triệu Tín quay đầu, chỉ vào cái hộp trên bàn: "Nhất định phải dùng đó nhe, dùng rất tốt đó, rất quý đó."
Sở Nghĩa nhìn theo tay Triệu Tín, thấy được hộp quà Triệu Tín buổi chiều đưa.
Sở Nghĩa: "......"
Triệu Tín lúc này lại bổ sung thêm một câu: "Xét thấy biểu hiện của anh em ngày hôm nay, xem ra là đối với cái thứ này rất xa lạ, anh dâu, anh phải phổ cập một chút, cái đồ chơi này ai chả biết."
Triệu Tín nói xong lời này lập tức gập người cúi chào tạm biệt, tiếp theo chạy đi nhanh như chớp.
Nếu Triệu Tín đã nói như vậy, Tần Dĩ Hằng đương nhiên là rất tò mò.
Vì thế, Tần Dĩ Hằng nhìn mặt Sở Nghĩa, đi qua cầm hộp trên bàn trà lên.
Cả người Sở Nghĩa cứng lại tại chỗ, không biết có nên tiến lên cùng Tần Dĩ Hằng xem hay không.
Vẫn là thôi đi.
Một mình Tần Dĩ Hằng nghiên cứu là được.
Này cũng cảm thấy quá là thẹn rồi.
Thời gian tiếp theo, Sở Nghĩa chỉ trơ mắt nhìn Tần Dĩ Hằng sau khi đọc chữ ở trên hộp, biểu tình biến hóa.
Hắn quay đầu lại đây, cùng Sở