Chương 86: Phiên ngoại 3
Xe của Hứa Kính cơ hồ sắp vòng qua một nửa thành phố A.
Khi mới vừa lên xe Hứa Kính có hỏi Tần tổng, đi đâu bây giờ?
Tần tổng vì thế đã hỏi người ở bên cạnh hắn đi đâu bây giờ.
Người kia một bộ dáng bất tỉnh nhân sự dựa vào, đáp lung tung vài tiếng ân ân ân, nói đưa tui về nhà.
Tần tổng lại hỏi: nhà cậu ở đâu?
Người kia nói: ở đâu? Quên mất rồi.
Sau đó phía sau không còn thanh âm nào nữa.
Hứa Kính chỉ có thể trước tiên chạy xe đến trên đường cái.
Buổi chiều anh đưa Tần tổng lại đây, bởi vì ba mẹ Tần tổng ở gần đây nên anh đoán hôm nay Tần tổng hẳn là về nhà cùng cha mẹ mình ăn cơm.
Cho nên tại sao lại đến nỗi như thế này.
Nhặt người đàn ông kia ở đâu vậy?
Còn là người đàn ông đã uống nhiều nữa.
Hứa Kính ngẩng đầu nhìn lên kính chiếu hậu.
Một người rất đẹp trai, nhưng là gương mặt xa lạ, không phải là bất cứ người nào cùng Tần tổng gần đây gặp mặt nhau bàn công việc.
Ngẫu nhiên gặp được sao?
Xem lại những chuyện vừa xảy ra, chỉ có thể đoán là ngẫu nhiên gặp được.
"Tần tổng," Hứa Kính đã gặp phải nan đề nên rẽ phải, rẽ trái hay nên đi thằng, vẫn phải mở miệng hỏi người ở ghế sau: "Chúng ta kế tiếp đi đâu?"
Tần tổng nghe xong rồi vỗ người đàn ông bên cạnh: "Sở tiên sinh, cậu có nhớ nhà cậu ở bên nào không?"
Vị Sở tiên sinh được gọi kia, lằng lẽ quay đầu từ bên trái về bên phải, sau đó mở to mắt.
Sở Nghĩa: "Không nhớ rõ," nói xong hắn còn làm vẻ buồn rầu: "Làm sao bây giờ?"
Tần Dĩ Hằng nhìn đôi mắt Sở Nghĩa: "Chậm rãi nghĩ đi."
Tiếp theo hắn nói với Hứa Kính: "Trước tiên cứ đi thẳng đã."
Hứa Kính: "Được."
Vì thế cứ như vậy, Hứa Kính lái xe gần mười lăm phút, Sở tiên sinh còn chưa có nhớ được nhà mình ở chỗ nào.
Tần tổng khó có thể kiên nhẫn như vậy, mà anh tương đương với một tài xế thì có thể nói được cái gì.
Rốt cuộc, khi lại vòng đến một đường nữa, ở ghế sau có động tĩnh.
Tần Dĩ Hằng: "Nghĩ ra rồi sao?"
Sở Nghĩa: "Nghĩ cái gì?"
Tần Dĩ Hằng dừng nửa giây mới nói: "Nhà cậu ở đâu?"
Sở Nghĩa nghi hoặc một tiếng: "Anh không phải đang đưa tui về nhà sao?"
Tần Dĩ Hằng: "Đúng," Tần Dĩ Hằng nghĩ nghĩ, rồi vươn tay ra: "Có thể đưa giấy chứng minh nhân dân cho tôi xem một chút hay không?"
Sở Nghĩa ồ một tiếng, không chút phòng bị nào lấy giấy chứng minh nhân dân ra, cũng nói câu: "Sao chép phía trên muốn viết lại hay muốn lấy để sử dụng, cũng không khác gì lấy trộm đâu nghe. "
Tần Dĩ Hằng lại lần nữa bị vị Sở tiên sinh này chọc cười.
Tần Dĩ Hằng đọc địa chỉ ở phía trên ra, hỏi: "Đưa cậu đến tiểu khu này được không?"
Sở Nghĩa lập tức cướp giấy chứng minh nhân dân về, lắc đầu: "Không được, không đi chỗ mẹ tui, không đi."
Tần Dĩ Hằng: "Vậy cậu có nhớ nhà cậu ở chỗ nào không?"
Sở Nghĩa lắc đầu: "Nghĩ không ra."
Tần Dĩ Hằng hình như rốt cuộc cũng đã có điểm không kiên nhẫn, hắn nói với Hứa Kính: "Tìm khách sạn gần đây."
Hứa Kính: "Được."
Đã có đích đến, Hứa Kính rất nhanh liền chạy xe đến khách sạn gần đây.
Khi Tần tổng cùng Sở tiên sinh xuống xe, Hứa Kính hỏi câu: "Tần tổng, tôi ở chỗ này chờ cậu sao?"
Tần tổng rất nghi hoặc hỏi lại: "Không đợi tôi thì tí nữa tôi làm cách nào đi về?"
Hứa Kính không nghĩ tới, đợi một lúc này chính là cả một đêm.
Chương 87: Phiên ngoại 4
Khi ở trước quầy đặt phòng, biểu hiện của Sở Nghĩa cực kì ngoan ngoãn.
À, không thể nói như vậy.
Kỳ thật hắn vẫn luôn rất ngoan ngoãn.
Chỉ là không nhớ ra được nhà của mình ở đâu, cùng với chuyện dễ dàng quên, làm người khác cảm thấy thật không tốt khi đối phó với hắn, còn cảm thấy không nên tranh luận với hắn.
Nhưng sau đó Tần Dĩ Hằng nói cái gì, hắn cũng đều trả lời được được.
Hỏi hắn: không trở về nhà đi khách sạn có được không? Hắn nói được.
Hỏi hắn: có yêu cầu gì với khách sạn hay không, hắn nói không có.
Hỏi hắn: bây giờ ở khách sạn này có được không? Hắn nói được.
Hỏi hắn: cậu biết chính mình là ai không? Hắn nói tui tên Sở Nghĩa, nói xong lại nói thêm một câu: cảm ơn anh.
"Tiên sinh, mời ngài đưa giấy chứng minh nhân dân ra." Tới trước quầy tiếp tân của khách rồi, cô tiếp tân nói với Tần Dĩ Hằng.
Vẫn là giống với vừa rồi, Sở Nghĩa một bộ dáng sợ Tần Dĩ Hằng trốn mất,