Chương 9:
Tần Dĩ Hằng ngồi trên sô pha ở phòng khách cầm di động, nhìn hộp quà trên bàn trà, nghiêm túc tự hỏi.
Cảm giác có người trong nhà rất ít, hắn không cần phải nghĩ nhiều liền có thể rõ ràng nhìn ra , Sở Nghĩa mấy ngày nay căn bản không có về nhà.
Tần Dĩ Hằng mới vừa xuống máy bay không lâu, công tác của hắn kỳ thật còn có một chút chuyện, nhưng hắn hiện tại cái gì cũng không muốn làm, chỉ nghĩ chờ Sở Nghĩa trở về.
Hắn chấp nhận lời đề nghị của Hứa Kính, mua cho Sở Nghĩa một món quà, còn bởi vì bên kia kết thúc sớm, hắn tự giác nhận thức rằng mình đã có gia đình nên không ở lại lâu mà là vội vàng lên máy bay buổi tối trở về.
Nhưng mà, người nhà của hắn đâu?
Tần Dĩ Hằng hiện tại ở trong lòng có điểm khó chịu.
Lại ngồi một lát, ngoài cửa có tiếng vang, là tiếng truyền từ gara của hắn bên kia.
Mắt Tần Dĩ Hằng nhìn đồng hồ, cách thời gian hắn cúp điện thoại là 15 phút.
Lúc bình thường từ chỗ Sở Nghĩa đến nhà hắn, cần đến hai mươi phút thậm chí nhiều hơn, mà vừa rồi lúc gọi điện thoại giọng của Sở Nghĩa rất thấp, xem ra là bộ dạng bị đánh thức.
Mười lăm phút.
Tần Dĩ Hằng có chút vừa lòng.
Rất nhanh, Sở Nghĩa ấn mật khẩu vào cửa cũng vội vàng, sau đó vội cởi giày tiến vào, hắn thấy Tần Dĩ Hằng đường hoàng ngồi ở trên ghế sô pha. Hình như hắn cũng có chút sợ hãi, nên bước từng bước chậm rãi đi tới.
Đoán chừng là tùy ý mặc một chiếc áo hoodie rồi lại đây, sợi dây trên áo còn chưa kịp sửa sang lại, một cái ở bên ngoài, một cái giấu ở trong áo. Mà cái bên ngoài kia theo tiếng thở dốc của Sở Nghĩa khẽ đong đưa.
Sở Nghĩa đứng ở sô pha bên cạnh không dám nói lời nào.
Tần Dĩ Hằng ngẩng đầu nhìn hắn, thấy tóc hắn còn rối, một nhúm tóc mái hơi hơi cuộn lại từ lông mày cong lên trên. Sở Nghĩa tròn mắt nhìn, ánh mắt lo lắng thẳng tắp nhìn chằm chằm vào Tần Dĩ Hằng, còn có chút ủy khuất.
Tần Dĩ Hằng đột nhiên không thấy khó chịu nữa.
"Ngồi." Tần Dĩ Hằng mở miệng nói chuyện trước.
Sở Nghĩa nuốt nuốt nước miếng, đối diện với Tần Dĩ Hằng ngồi xuống.
Tần Dĩ Hằng nói thẳng: "Em đối với hôn nhân của chúng ta có phải không hài lòng hay không?"
Sở Nghĩa sợ hãi: "Không có, rất hài lòng."
Ngữ khí của Tần Dĩ Hằng bình thản, nghe tới không giống như đang giận.
Đương nhiên cũng không giống như là không giận.
Tần Dĩ Hằng: "Lúc trước là đã thương lượng tốt em mới chuyển đến nơi này, đúng không?"
Sở Nghĩa gật đầu: "Đúng vậy."
Tần Dĩ Hằng: "Tôi đem nơi này định nghĩa thành nhà của chúng ta, cái này lý giải có sai sao?"
Sở Nghĩa nhẹ nhàng lắc đầu: "Không có sai."
Tần Dĩ Hằng cau mày, ngữ khí trầm xuống: "Cho tôi biết lí do mấy ngày nay em không trở về nhà."
Sở Nghĩa ở trong lòng liền bùm một tiếng, giống như trẻ nhỏ làm sai bị bắt chuyện tại trận, làm hắn luống cuống cực kì.
"Em......"
Sở Nghĩa lần trước cũng từng hoảng loạn như vậy, là do sơ trung bị bạn ngồi cùng bàn xúi giục đi tiệm net, bị mẹ bắt được.
Hắn nuốt nuốt nước miếng, tìm lý do hợp lý, thẳng thắn nói: "Em lạ giường."
Hình như là không dự kiến đến câu trả lời này, Tần Dĩ Hằng khẽ lệch đầu một chút.
Tần Dĩ Hằng: "Lạ giường?"
Sở Nghĩa: "Ân."
"Lạ giường là gì?" Tần Dĩ Hằng đối cái từ này có chút xa lạ: "Đối với giường xa lạ có cảm giác bài xích?"
Sở Nghĩa gật đầu: "Đúng vậy."
Tần Dĩ Hằng: "Sẽ mất ngủ sao?"
Sở Nghĩa ăn ngay nói thật: "Sẽ."
Tần Dĩ Hằng nói ra nghi hoặc: "Đây không phải là càng cần phải về nhà, ngủ nhiều liền sẽ từ từ không xa lạ nữa sao."
Sở Nghĩa: "Ách......"
Không xong.
Hình như là như vậy, không sai được.
"Nhưng là anh không ở nhà," Sở Nghĩa sợ đến đầu óc rối loạn, không biết được là mình nên nói cái gì, vẫn là quyết định nói thật: "Anh không ở nhà, em sẽ mất ngủ, em sẽ càng khó chịu, sẽ càng ngủ không được."
Sở Nghĩa nói xong mặt liền đỏ.
Lời này với hắn mà nói, đã có thể là xem lời nói bày tỏ, làm tròn lên chính là đang nói: em nhớ anh, hy vọng anh có thể ở lại bên cạnh em.
Hắn đã lớn như vậy, cơ hồ là chưa có lần nào nói lời thổ lộ.
Nhưng hắn còn chưa có thẹn thùng xong, Tần Dĩ Hằng lại trở về câu......
"Sinh hoạt vợ chồng có thể giải quyết sao?"
"A, a?" Sở Nghĩa nghe xong sửng sốt nửa giây, nháy mắt trừng lớn hai mắt: "Cái gì cơ ạ?"
Tần Dĩ Hằng nghiêm trang: "Lần trước , lần trước nữa, chúng ta sau khi chấm dứt em có thể nói là lập tức ngủ, cho nên tôi mới không phát hiện em ở chuyện này có chút bối rối."
Sở Nghĩa theo bản năng mà lùi lại phía sau, mặt nóng đến không chịu nổi: "A...... A?"
Đề tài làm thế nào lại vòng đến nơi này?
Tần Dĩ Hằng thấy hắn như vậy, hình như cũng vừa phát giác chính mình đang nói cái gì, hắn khụ khụ, đem chủ đề quay trở về: "Nếu chúng ta đã là vợ chồng hợp pháp, sau này sinh hoạt chung có vài thứ tôi hy vọng em có thể khắc phục."
Tần Dĩ Hằng ngước mắt nhìn thẳng vào đôi mắt của Sở Nghĩa, nhỏ giọng nói: "Về sau không cần lén lút về nhà, được chứ?"
Trong nháy mắt, Sở Nghĩa cảm thấy Tần Dĩ Hằng cực kì ôn nhu.
Sở Nghĩa gật đầu: "Được."
Tần Dĩ Hằng: "Mặt khác, hy vọng em có vấn đề gì có thể kịp thời cùng tôi nói chuyện, tôi là chồng em"
Sở Nghĩa rất áy náy: "Được." Hắn nghĩ nghĩ, lại bổ sung: "Thực xin lỗi."
Tần Dĩ Hằng thoáng cười cười, kêu tha thứ, Sở Nghĩa thấy thế rốt cuộc cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Tiếp theo, Tần Dĩ Hằng đẩy hộp trên bàn hộp qua.
Sở Nghĩa thụ sủng nhược kinh (1): "Cho em?"
Tần Dĩ Hằng đã nghĩ đến bộ dáng kinh ngạc của Sở Nghĩa.
Hắn biết mà, tặng quà không phải là quan trọng.
Hôm nay Hứa Kính đề nghị việc này, câu đầu tiên hắn hỏi chính là vì sao phải tặng quà? Rồi sau đó nghĩ nghĩ, lại bổ sung : không có chuyện gì đặc biệt, cũng không phải sinh nhật Sở Nghĩa , vì sao phải mua?
Hứa Kính trả lời hắn: là tấm lòng, Sở tiên sinh nhìn đến nhất định sẽ vui vẻ.
Tần Dĩ Hằng bị hai chữ vui vẻ trong lời nói của Hứa Kính xúi giục, liền đi mua, nhưng biểu tình ở trên mắt Sở Nghĩa hiện tại khiếp sợ hình như nhiều hơn.
Tần Dĩ Hằng hạ mắt, bắt đầu hoài nghi việc tặng quà là dư thừa.
"Cho em món quà này." Tần Dĩ Hằng trả lời hắn.
Sở Nghĩa nhận lấy, lúc này mới lộ ra biểu tình vui vẻ , hắn nói: "Em mở nhé."
Tần Dĩ Hằng ừ một tiếng, cầm lấy ly nước trên bàn.
Phía bên ngoài hộp có một lớp giấy đóng gói, Sở Nghĩa thật cẩn thận