Tống Nhân ở lại bệnh viện thêm một tuần rồi xuất viện, hắn háo hức trở về căn cứ để gặp Hạ Giai.
" Giai Giai "
Lúc bước vào phòng thì được Lạc An thông tin là Hạ Giai đang ở vườn hoa phía sau căn cứ, hắn cũng không nói gì mà chạy thẳng ra đó gặp Giai Giai của hắn.
Lạc An thật sự không biết hai người này đã tiến tới cái bước nào rồi, cô hỏi Hạ Giai thì y ngại ngùng không nói nhưng nghe Tống Nhân một hai tiếng đều "Giai Giai" thế kia thì cô nghĩ có khi nào họ đã yêu nhau rồi hay không.
" Tôi hỏi cái này...!"
Cô bước vào bếp thấy Lưu Hạo đang pha cafe thì liền lên tiếng, Lưu Hạo dùng ánh mắt mỗi ngày một ôn nhu hơn mà nhìn Lạc An khiến cô không biết phải làm sao tiếp tục nói nữa.
Chính Lạc An còn không biết giải quyết chuyện tình của mình thế nào nữa mà đã lo đến chuyện của Hạ Giai với Tống Nhân rồi, cô miễn cưỡng hỏi nhỏ Lưu Hạo.
" Bọn họ đã tiến tới đâu rồi? Ý tôi là Tống Nhân với Hạ Giai "
Lưu Hạo cũng không giấu giếm gì mà lên tiếng trả lời.
" Hình như là chuẩn bị yêu rồi, Tống Nhân chưa bao giờ từ bỏ trong việc theo đuổi một ai đâu "
Lạc An nghe vậy thì không tiếp tục truy hỏi nữa, cái gì mà không bỏ cuộc tôi cmn không cho phép hắn dễ dàng có được Hạ Giai đấy rồi làm sao.
Lạc An cũng không phải là cố ý li gián gì nhưng thân là người biết rõ về những nhân vật trong truyện này thì cô biết được Tống Nhân là người như thế nào, hắn trước kia nổi tiếng ăn chơi như vậy sao Lạc An có thể an tâm giao Hạ Giai cho hắn được.
So với nam chính Lưu Hạo thì Tống Nhân còn chưa đủ chín chắn để có thể bảo vệ tốt cho Hạ Giai được, cô biết rõ lúc trước vì hắn mà Lưu Hạo mới bị thương nên họ mới bị lạc vào làng của cô, không thể tin tưởng vào một người như vậy một trăm phần trăm được.
" Cô quan tâm nhiều như vậy làm gì? "
Lưu Hạo từ cái lúc Lạc An không màng đến sức khoẻ của mình mà truyền máu cho Tống Nhân thì đã có phần nghi vấn rồi, anh cho rằng Lạc An có cảm tình với Tống Nhân.
" Tôi lo lắng cho Hạ Giai, nhìn sao cũng thấy thằng em họ đó của anh không đủ tốt "
Lạc An buột miệng nói ra, lời nói thốt ra cũng không kiêng dè gì vị anh trai trước mặt này.
" Sao cô biết cậu ta là em họ của tôi? "
Lưu Hạo không nhớ rằng bản thân đã từng nói chuyện này cho Lạc An nghe, như thế nào cô có thể biết được?
" Cái đó, thì Hạ Giai có nhắc qua...!"
Ch.ết mất thôi, cô sao có thể quên chuyện này chứ, ở thế giới này bọn họ còn chưa thân thiết đến mức Lưu Hạo có thể nói vấn đề gia đình này cho cô biết.
Lạc An bịa ra một lý do có vẻ hợp lý nhất mà nói, dù sao thì chẳng lẽ anh lại đi hỏi Hạ Giai vấn đề này sao.
Lưu Hạo không nói gì, anh không mấy tin tưởng rằng Tống Nhân sẽ giữ mồm giữ miệng những chuyện nhỏ nhặt này nên cũng không chắc được Lạc An là đang nói thật hay không.
Dù sao cũng không phải vấn đề cơ mật gì nên Lưu Hạo không truy hỏi nữa, vừa nãy tiện tay pha cho cô một lý sữa nên hiện tại liền đưa đến trước mặt Lạc An.
" Uống đi, tiện tay pha một chút "
Lạc An không hiểu nỗi đại não của đại nam chính này có vấn đề gì, anh nói anh tiện tay thì tôi tin à? Bất quá người ta đã cất công pha rồi thì cô cũng nhận, dù sao thì Lạc An cũng thích mùi vị của loại sữa này.
" Cảm ơn "
Nói rồi cầm lên uống một ngụm, Lạc An vừa liếc mắt sang hướng Lưu Hạo thì nhận ra anh cũng đang nhìn mình, không cẩn thận khiến bốn mắt chạm nhau rồi cô ngại ngùng chuyển ánh mắt xuống ly sữa trên tay mình.
Nhưng Lạc An nào biết Lưu Hạo còn chưa dời ánh mắt, anh vẫn đang quan sát từng cử chỉ biểu cảm của cô, khoé miệng cũng hiện lên một nụ cười vui vẻ.
" Lạc An "
Lưu Hạo nhìn cũng đủ rồi, không nhịn được mà lên tiếng gọi cô, giọng nói ấm áp thường ngày có chút khẩn trương hiếm thấy.
" Hả...!"
Lạc An không phòng bị mà ngước lên nhìn anh, nguyên chủ cao một mét sáu mươi ba thì cũng đủ cao rồi nhưng Lưu Hạo đại nam chính này lại như cây cột đình mà cao hơn một mét tám.
Khiến cho Lạc An phải mất công ngước mắt lên nhìn anh, thật sự nhiều lúc cô cũng không đủ kiên nhẫn vì quá mỏi cổ.
Lưu Hạo thấy Lạc An khó khăn mà ngước mặt liền cúi xuống đối diện cô rồi nói.
" Tôi có thể, theo đuổi em không? "
Lạc An cảm thấy thật may mắn khi vừa nãy mình không uống sữa nếu không thì Lưu Hạo đã bị cô phun sữa đầy mặt rồi, anh có thể