Tim như treo lên cuống họng, Lạc Viêm Chi chỉ biết đứng trơ mắt nhìn Hổ Giao lao tới chỗ của Tiểu Tư. Cậu thầm trách bản thân quá sơ suất, tay không kịp phóng ra năng lượng phản lại nó nữa.
Hổ Giao lao cực nhanh, lông trên cơ thể nó đã bị cháy trụi, thậm chí vết thương vẫn còn đang chảy máu. Nó há hàm răng sắc nhọn như lưỡi dao của mình ra, muốn nhắm đến đầu của Tiểu Tư.
Nguy hiểm gần ngay gang tấc, thế nhưng vẻ mặt hắn lại vô cùng bình tĩnh. Vẻ bình tĩnh này hiện trên khuôn mặt của một cậu bé mười lăm tuổi quả thật rất kỳ lạ, khiến cho người ta rợn tóc gáy. Tiểu Tư hạ thấp trọng tâm, không biết từ lúc nào đã xuất hiện một con dao trên tay.
Chờ cho Hổ Giao áp sát, đột nhiên hắn nằm úp sấp xuống, nhanh nhẹn đạp chân lách khỏi miệng dị thú, trượt xuống dưới thân của nó. Hành động nguy hiểm này khiến Lạc Viêm Chi giật mình sững sờ.
Vừa vặn trên đầu Tiểu Tư chính là cổ của con dị thú kia, hắn lập tức đưa dao lên, lưỡi dao sắc bén đâm thẳng vào cổ họng của Hổ Giao.
Máu từ trên cổ chảy ra bắn lên mặt của Tiểu Tư, hắn nghiến răng giữ chặt cổ tay của mình, tiếp tục cứa một nhát thật sâu.
Vì bị chọc vào họng, con thú chỉ biết há miệng mà không thể phát ra âm thanh nào. Nó giãy giụa mãnh liệt, dùng chân của mình đạp mạnh vào bụng của Tiểu Tư.
"Hừ!"
Tiểu Tư phát ra âm thanh kìm nén nho nhỏ, bị đá lăn vài vòng trên mặt đất.
Chứng kiến một màn này, Lạc Viêm Chi liền mở rộng tầm mắt. Không ngờ cậu bé mà bản thân cậu nhặt về lại mạnh mẽ đến thế này. Kinh ngạc xong lại thấy hơi đau lòng, khả năng sinh tồn mạnh mẽ này rõ ràng là tự thân mà nên, là bởi vì bị vứt bỏ thế nên mới phải học tập cách chiến đấu.
Cậu vội vàng chạy lại đỡ lấy Tiểu Tư ôm vào lòng bảo vệ, tiếp đó lùi ra đằng sau mấy bước vào khoảng cách an toàn.
"Thấy thế nào?" Lạc Viêm Chi xoa nhẹ lên bụng của Tiểu Tư, nhẹ nhàng hỏi hắn.
Tiểu Tư nắm lấy tay của cậu, chỉ lắc đầu mà không trả lời. Gương mặt cậu nhóc dính đầy máu, quả thật nhìn vào vô cùng doạ người. Lạc Viêm Chi không để ý lấy ống tay áo của mình lau vài cái lên mặt hắn, tiếp đó cẩn thận đặt hắn ở một chỗ sạch sẽ.
"Chờ anh một lát."
Nói xong Lạc Viêm Chi liền nắm lấy thanh kiếm mà mình vừa rút được, dùng sắc mặt lạnh lùng nhìn về con thú đang không ngừng cào đất với vẻ mặt đau đớn kia. Bị Tiểu Tư cứa một dao, sức sống của nó đang dần bị mài mòn, thậm chí còn đứng không vững nữa. Bây giờ chỉ cần một kiếm kết liễu của Lạc Viêm Chi thì nó hoàn toàn xong đời.
Nhằm tránh xảy ra điều bất trắc, Lạc Viêm Chi bắn tới đó vài quả cầu lửa, âm thanh vang dội cả một cánh rừng. Trong đống bụi mù mịt đó, cậu giẫm chân nhảy lên, tay đưa cao thanh kiếm kia lên, xác định được rõ đầu của Hổ Giao liền không do dự mà chém xuống.
Nhát chém ngọt, chỉ một đường đã cắt đứt đầu của dị thú. Lạc Viêm Chi thở ra một hơi, ném kiếm sang một bên.
"Cuối cùng cũng xong!" Cậu than nhẹ như trút được gánh nặng, nhặt lấy đầu của Hổ Giao bọc vào trong miếng vải đem sẵn, sau đó ném vào trong miếng gỗ nâu.
Sau khi đã làm xong xuôi mới nhanh chóng đi lại chỗ của Tiểu Tư.
"Còn đau không?" Lạc Viêm Chi ngồi xuống, không yên tâm mà kéo áo của hắn lên.
Trên vùng bụng trắng có thêm một mảng tím bầm rõ ràng, ngoài ra không còn dấu vết nào nữa.
Tiểu Tư chỉ chậm rãi kéo tay của cậu lại, lắc đầu viết vài chữ: Không sao.
Nhìn dáng vẻ này của hắn, Lạc Viêm Chi vẫn không mấy an tâm. "Em đi được không? Nếu không được thì để anh cõng."
Nghe thấy đề nghị này, Tiểu Tư suy nghĩ vài giây rồi gật đầu. Lạc Viêm Chi lập tức khụy một gối xuống để cho Tiểu Tư leo lên lưng mình, sau đó cậu dùng tay kéo áo choàng trùm kín mặt của hắn lại.
Tiểu Tư bây giờ không quá nhẹ, thế nhưng so với những người cùng tuổi thì rất chênh lệch. Tuy cậu đã cố tu bổ cho hắn rất nhiều, thế nhưng trên người hắn chỉ có mông mới bắt đầu có tí thịt.
"Cho em ăn nhiều mà không chịu béo thế này thì anh lỗ to rồi." Lạc Viêm Chi nhéo nhẹ lên mông hắn, nói đùa.
Tiểu Tư khẽ cựa quậy, cổ họng bất giác phát ra âm thanh rung rung như tiếng cười khẽ. Tiếng cười tuy nhỏ nhưng lại khiến Lạc Viêm Chi kinh ngạc mừng thầm. Bây giờ chỉ cần hắn phát ra một chút giọng nói hưởng ứng thôi thì đều là biểu hiện tích cực.
Theo thời gian, biết đâu cái bệnh không muốn nói này của Tiểu Tư sẽ được cải thiện. Cậu muốn giao tiếp bình thường với hắn hơn là thông qua chữ viết trên tay.
***
Nhiệm vụ hoàn thành xong nhanh hơn dự tính của Lạc Viêm Chi, một phần công lao cũng là nhờ vào sự dứt khoát của Tiểu Tư. Nhân lúc Viên Dật đang vắng người, cậu nhanh chóng đi vào lĩnh tiền thưởng.
Cầm được tiền trong tay, Lạc Viêm Chi liền có cảm giác thành tựu. Cậu nắm chặt tay Tiểu Tư rồi dẫn hắn tới chỗ của Uông Cứ.
Cẩn thận tránh ánh mắt của người ngoài, cậu dùng tấm gỗ đen dịch chuyển tới vị trí mà Uông Cứ từng nhắc đến. Chỗ này Uông Cứ từng nói với cậu một lần, bảo cậu rảnh rỗi thì đến chơi, có điều vẫn chưa có cơ hội tới nhìn thử. Bây giờ đến nơi rồi Lạc Viêm Chi mới hiểu cảm giác đãi ngộ khác biệt là như thế nào. Chẳng trách phản ứng của Uông Cứ dữ dội như vậy khi biết cậu
Nơi này khá yên tĩnh, căn nhà vững chắc đẹp đẽ, thậm chí năng lượng tập trung nơi này còn dày hơn chỗ của cậu.
Như có cảm ứng, Lạc Viêm Chi vừa xuất hiện liền gặp được cậu ta ngay. Uông Cứ dường như đang tu luyện, dáng vẻ tập trung nghiêm túc. Cậu ta ngồi trên nóc nhà, hai chân khoanh lại.
Cảm nhận được có người vừa đến, Uông Cứ mở mắt tỏ vẻ cảnh giác. Thế nhưng sau khi thấy rõ người ở bên dưới liền thay đổi bộ mặt ngay. Cậu ta vui vẻ nhảy xuống, mở miệng đã hỏi, "Mấy ngày nay cậu bận gì vậy? Làm tôi chờ mãi không thấy xuất hiện, còn định chạy tới chỗ cậu xem thử."
"Tu luyện thôi, mấy ngày không thấy, hình như cậu có tiến bộ rồi nhỉ?" Lạc Viêm Chi vỗ nhẹ vai của cậu ta.
"Cậu nhận ra à, tôi vừa mới tăng cấp đó," Uông Cứ cười tươi. "Tôi lên cấp 18 rồi, sắp sửa tiến cấp 19."
"Chúc mừng." Lạc Viêm Chi gật đầu cười khẽ.
Bây giờ Uông Cứ mới để ý tới người đứng đằng sau Lạc Viêm Chi nãy giờ, tò mò dùng ánh mắt dò hỏi.
"Đây là...?"
Vốn cậu không có ý định giấu cậu ta, thế nên nhẹ nhàng đẩy Tiểu Tư lên trước một bước.
"Vô tình cứu được, tên Tiểu Tư."
"Vô tình cứu sao? Xin chào, anh tên Uông Cứ."
Tiểu Tư ngẩng đầu nhìn chằm chằm Uông Cứ hồi lâu, đáy mắt xẹt qua chút ẩn ý không rõ. Hắn gật đầu xem như đáp lại, sau đó không để ý đến cậu ta nữa.
"À Tiểu Tư hơi sợ người lạ, không thích nói chuyện nên cậu đừng để ý." Lạc Viêm Chi dịu dàng vỗ lên Tiểu Tư trấn an, nhỏ giọng giải thích.
"Ba mẹ của nó đâu?" Uông Cứ có cảm giác cậu nhóc này không thích mình, không khỏi nhíu mày.
Lạc Viêm Chi lắc đầu. "Không biết nữa, hình như bị bỏ rơi."
"Cậu tính nuôi nó sao?!" Uông Cứ ngạc nhiên.
Tuy quen biết chưa được bao lâu, thế nhưng cậu ta có thể nhìn ra Lạc Viêm Chi khá lạnh nhạt, với tính tình thế này, nuôi một cậu nhóc có vẻ không tưởng.
Nghe thấy câu nói này của Uông Cứ, Tiểu Tư vô thức nắm chặt tay của Lạc Viêm Chi. Cậu bị nắm đau, nhẹ nhàng chạm lại hắn, cho hắn một ánh mắt an tâm rồi mới đáp lời của Uông Cứ, "Tự mình nhặt về, không thể tùy ý vứt bỏ được."
Thấy rõ Lạc Viêm Chi hoàn toàn nghiêm túc, Uông Cứ không biết phải nói gì nữa. Mặc dù cậu bé này khiến cậu ta có cảm giác rùng mình kỳ lạ, thế nhưng Lạc Viêm Chi đã quyết rồi, chắc là không có vấn đề gì.
"Quên mất, tôi đến đây để trả tiền thuốc cho cậu." Sực nhớ ra mục đích chính, Lạc Viêm Chi liền thò tay vào túi áo của mình.
"Chút tiền đó khỏi cần trả, tôi cũng không thiếu," Uông Cứ xua tay, lập tức nắm được trọng điểm. "Cơ mà sao cậu lại có tiền vậy?"
Lạc Viêm Chi nhếch môi, thoải mái nói ra, "Làm nhiệm vụ ở Viên Dật."
"Viên Dật! Bây giờ cậu đạt cấp bao nhiêu vậy?" Uông Cứ không nén nổi giật mình.
"Cậu đoán xem." Cậu tỏ vẻ thần bí.
Uông Cứ trề môi. "Xùy, khỏi đi. Tôi nhìn không ra cấp của cậu, chắc chắn là cao hơn tôi rồi."
Lạc Viêm Chi cười cười không đáp, thấy thời gian không còn sớm nữa liền kéo Tiểu Tư quay về.
"Nhớ tới chơi tiếp nha." Uông Cứ vẫy tay, gọi với theo.
Lạc Viêm Chi phất phất tay, sau đó liền quay đầu.