Lạc Viêm Chi bắt đầu thu dọn chỗ ở mới của mình, dù gì cũng sẽ ở đây một thời gian dài. Nhìn đám bụi bẩn bám khắp nơi kia, cậu phiền muộn thở dài.
Ban nãy, Lạc Viêm Chi nghịch tấm gỗ trên tay một hồi, không biết chạm phải cái gì mà đống đồ vừa mới tuồn ra lại được thu hồi trở lại. Không tìm ra nguyên do, cậu quyết định mặc kệ trước đã, như vậy cũng tốt, xem như cậu đỡ phải tìm chỗ sạch sẽ để đặt đồ dùng thức ăn.
Nhét tấm gỗ vào áo, cậu mở cửa đi ra bên ngoài, cánh cửa kẽo kẹt cứ như sắp rụng tới nơi. Bên ngoài là một khoảng đất rộng lớn, chỉ có đôi ba căn nhà, hơn nữa vừa ở xa lại còn treo lơ lửng trên không trung.
Lạc Viêm Chi cũng muốn thử cảm giác được ở trong căn nhà treo lên như vậy một lần, có điều trên tay cậu cả sức mạnh lẫn tiền đều không có cái gì. Bên trái căn nhà này lại là một mảnh rừng lớn, vừa nhìn đã biết bên trong đó không có cái gì tốt lành rồi.
Loanh quanh khắp nhà một hồi lâu, cuối cùng Lạc Viêm Chi cũng mò ra được dụng cụ dọn dẹp đã cũ kỹ, không biết đặt ở đây được bao lâu. May mắn là đằng sau còn có một hồ nước trông khá là sạch sẽ.
Bận rộn suốt cả một buổi, chân tay Lạc Viêm Chi đã rụng rời mới miễn cưỡng xem như sạch sẽ. Cậu ngồi xuống giường, chiếc giường này chất liệu không đến nỗi nào, để lâu như vậy vẫn chưa bị hư hao, chỉ là mỗi lần ngồi xuống đều phát ra âm thanh.
Ngồi yên một lúc, giữa khung cảnh yên tĩnh trống vắng, bất giác Lạc Viêm Chi nghĩ tới thế giới của mình. Hình như từ lúc xuyên qua đến bây giờ, cậu không có thời gian để nghĩ đến nó.
Thực sự mà nói, Lạc Viêm Chi không hề có cảm giác lưu luyến với thế giới kia. Gia đình của cậu đã mất từ lâu, ở chung với đám người chỉ luôn toan tính đó, cậu chỉ muốn tránh xa.
Vốn tính cách khiếm khuyết này, Lạc Viêm Chi cũng rõ quan hệ với đồng nghiệp chỉ dừng ở việc ngoài mặt mà thôi. Thế nên cậu mới tìm tới một cuộc sống mới ở trên mạng ảo, ở đó Lạc Viêm Chi mới có thể thoải mái bộc lộ ra con người thật của mình.
Rồi một ngày nọ đọc một cuốn tiểu thuyết, lơ ngơ thế nào lại xuyên luôn vào nó. Lạc Viêm Chi cũng từng đọc mấy cuốn truyện có tình tiết kiểu vậy rồi, chả hiểu trời đánh thánh đâm nào bị giáng vào thật.
Lạc Viêm Chi không muốn suy nghĩ nữa, cậu ngồi dậy đi ra bên ngoài, muốn tìm xem có việc gì để làm. Bất chợt, từ trên trần nhà rơi xuống thứ gì đó đánh cái cộp vào đầu của cậu.
"Au!" Lạc Viêm Chi không nhịn được kêu lên, đưa tay xoa xoa đầu.
Cúi đầu nhìn xuống, Lạc Viêm Chi thấy một tấm gỗ màu đen, hoa văn tương tự với tấm gỗ mà cậu đang giữ. Lạc Viêm Chi nhặt nó rồi nhìn lên trần nhà, ở đó không còn dấu vết gì nữa, y hệt lúc di chuyển cậu tới đây.
Lạc Viêm Chi nhăn mày, sao lần này tới lần khác đều nhè vào đầu mà ném vậy chứ?!
Cậu thử lật đi lật lại nó, sau đó lấy tấm gỗ nâu của mình ra đặt cạnh chúng với nhau. Lạc Viêm Chi vẫn chưa phát hiện ra nguyên lý của chúng.
Nhớ tới lúc đống vật dụng kia tuồn ra, Lạc Viêm Chi thử lấy tay xoa lên mấy lần. Xoa tới lần thứ ba, đột nhiên cậu khựng người lại. Trong chớp mắt, hình như Lạc Viêm Chi vừa nhìn thấy cái gì đó.
Đầu óc Lạc Viêm Chi hoa lên, rồi bằng một cách thần kỳ, ý thức của cậu lập tức kết nối với khối gỗ màu nâu. Lạc Viêm Chi kinh ngạc không dứt, khi vừa chạm tay vào, mắt phải của cậu bỗng dưng nhìn thấy bên trong khối gỗ chứa đồ vật gì.
Cái thứ này không khác gì nhẫn không gian bên tu tiên cả, đúng là thần kỳ!
Cùng cách đó, cậu áp dụng với miếng gỗ màu đen kia. Có điều lần này, tấm gỗ màu đen trực tiếp bay lên giữa không trung, trên đó hiện lên mấy chữ: Rạng sáng ngày mai đứng trước cửa."
Chỉ một dòng ngắn gọn, không chú thích gì thêm.
Lạc Viêm Chi chợt nhớ ra một chuyện. Hình như trong truyện, nam chính từng được nghe mấy lời như này. Có điều, lúc đó là có người tận tình tới nhắc nhở giải thích, chứ không phải ném tấm gỗ ghẻ lạnh tự mình hiểu như cậu.
Đúng là người so với người, tức chết người.
Lạc Viêm Chi đã biết sáng mai kiểu gì cũng sẽ được đưa đến nơi hướng dẫn tu luyện, cậu lật cuốn sách trên bàn ra đọc, vận dụng thêm kiến thức lúc đọc "Chinh phục dị giới", thử khoanh chân lại cảm nhận.
Điều đầu tiên để tăng sức mạnh là phải cảm nhận được nó như thế nào, khắp tứ chi đều phải cảm giác được có một luồng sức mạnh chạy toàn thân. Lạc Viêm Chi nhắm mắt một lúc, vẫn không có cảm giác gì. Cậu hơi nhíu mày, hình như bản thân đã làm sai ở chỗ nào đó.
Nhớ tới điều cơ bản là phải tập trung tinh thần, Lạc Viêm Chi cố gắng gạt bỏ hết mọi suy nghĩ lung tung, làm cho đầu óc trống rỗng.
Không rõ tới thời điểm nào, đột nhiên Lạc Viêm Chi có cảm giác vùng bụng giữa nóng rực, cảm giác này y hệt lúc thử Thần Mị ở tinh cầu. Trên trán cậu toát ra từng lớp mồ hôi mỏng, sức nóng khó khống chế đang muốn đàn áp cậu.
Lạc Viêm Chi khó tránh khỏi phân tâm, nhân lúc đó ngọn lửa cũng bùng phát dữ dội hơn. Cậu cắn chặt răng, chịu đựng mà đem tâm trí mình điều khiển ngọn lửa kia. Ngọn lửa tựa như có ý chí, làm cho cơ thể Lạc Viêm Chi nóng như bị nướng chín. Đôi môi cậu bắt đầu trở nên khô nứt, làn da cũng có dấu hiệu sạm đen.
"A!" Qua một lúc lâu, Lạc Viêm Chi bất
Cậu không kìm được thở dốc, trợn trừng nhìn chằm chằm vào phía trước. Sau khi đã qua cơn khó chịu, khoé môi bất giác cong lên một nụ cười.
Tuy quá trình có hơi gian nan, thế nhưng cũng xem như thành công. Cậu có thể nắm được năng lực của mình rồi. Cảm giác toàn cơ thể đang tràn trề sức mạnh tiềm ẩn, Lạc Viêm Chi mỉm cười.
Cậu đứng dậy thay bộ quần áo dính mồ hôi trên người ra bằng một bộ trang phục khá đơn giản của nơi này, gồm áo trắng với quần rộng dài. Mặc lên vừa thoải mái vừa dễ hoạt động.
Sau khi làm xong mọi chuyện, Lạc Viêm Chi ăn qua loa rồi lao lên giường ngủ. Do ban nãy sử dụng tinh thần quá độ, nên rất nhanh cậu đã chìm vào giấc ngủ sâu.
***
Rạng sáng ngày hôm sau, Lạc Viêm Chi thức dậy sớm theo thói quen. Nghĩ tới tấm gỗ đen ngày hôm qua, cậu vội vàng ăn sáng sau đó đứng đợi trước cửa.
Chỉ trong tích tắc, Lạc Viêm Chi bị hút vào trong một lỗ hổng đen. Chưa kịp để cậu hồi thần đã đưa cậu ra một nơi đông người.
Lạc Viêm Chi mở mắt quan sát xung quanh, những người bên cạnh cậu đều đồng loạt mặc lên quần áo đơn giản, kiểu dáng y hệt cậu. Bây giờ Lạc Viêm Chi mới để ý, hình như bên trong tấm gỗ nâu kia chỉ có mỗi kiểu quần áo này.
"Này cậu kia, nhanh đi xếp hàng đi."
Đột nhiên có một lực mạnh đẩy Lạc Viêm Chi lên trước, cậu quay đầu nhìn lại liền đối mặt với một chàng trai to béo. Để ý mới thấy, đằng sau lưng chàng trai kia, bọn họ đều đã xếp thành một hàng.
Lạc Viêm Chi thấy thế lập tức chạy vào trong hàng, làm theo bọn họ. Từng người lần lượt đi lên, kiểm tra tên của mình.
Tới lượt Lạc Viêm Chi, cậu lập tức đứng thẳng, dõng dạc nói to, "Lạc Viêm Chi!"
"Hử? Cậu nói gì?" Giám quan đứng điểm danh nghe vậy liền khựng lại.
Tưởng là giám quan kia nghe không rõ, cậu liền chậm chạp lặp lại, "Lạc Viêm Chi."
"Lạc Viêm Chi, năng lực của cậu là gì?"
"Là Hoả."
Nghe thấy thế giám quan liền nhíu mày. "Làm gì có ai hệ Hoả ở trong khu này nhỉ? Cậu đứng chờ tôi một lát."
Nói xong liền bỏ đi, để lại một mình Lạc Viêm Chi không hiểu chuyện gì ở đó. Xung quanh đã bắt đầu có âm thanh xì xào, ai nấy đều nhìn chằm chằm Lạc Viêm Chi.
Áng chừng mười phút sau, giám quan kia mới đi ra bên ngoài, sau đó vẫy tay với cậu. "Đi theo tôi."
Lạc Viêm Chi vừa đi vừa ngoảnh đầu lại nhìn đằng sau, có vài người đang tò mò mà quan sát cậu. Giám quan kia dẫn cậu đi vài lối rồi rẽ vào trong một căn phòng.
"Có chuyện gì xảy ra vậy?" Cậu không nhịn được, bèn hỏi.
Giám quan kia lật lật vài xấp giấy, đáp:
"Như tôi đã nói đó, ở khu này không có ai mang năng lực Hoả cả. Điều này chứng tỏ cậu bị phân vào nhầm khu rồi, ban nãy tôi có hỏi thử mới phát hiện bọn họ nhầm cậu với một người ban yếu kém. Có điều hiện tại không đủ chỗ để chuyển cậu tới đó nữa, không biết ở đây có được không?"
Nghe tới mấy từ "ban yếu kém" Lạc Viêm Chi mới vỡ lẽ, hoá ra điều kiện chỗ ở của cậu thấp như vậy là vì vào nhầm nơi. Ban yếu kém, đúng như tên gọi, nơi này đa số tập trung những người có tư chất yếu kém lại với nhau.
Thấy Lạc Viêm Chi còn đang ngẫm nghĩ, giám quan kia lại bồi thêm, "Yên tâm, nơi này hướng dẫn tu luyện cũng không khác chỗ khác là mấy, còn vấn đề tài nguyên tu luyện, nếu cậu cần có thể nói với tôi."
Đã nói đến nước này rồi, Lạc Viêm Chi cũng không còn gì để từ chối, huống hồ đối với cậu, được cung cấp miễn phí như vậy là quá tốt rồi.