Không Cẩn Thận Nuôi Phải Nam Chính

Bệnh


trước sau

Hai người duy trì tư thế ôm ấp này một lúc, cho tới khi hô hấp Bạch Cẩm Thành trở nên dồn dập hơn mới thả ra. Lạc Viêm Chi lo lắng nhìn hắn, cả cơ thể hắn căng cứng khó chịu, gân xanh trên trán trên cổ đều gồng lên một cách đáng sợ.

"Làm sao vậy?" Lạc Viêm Chi lo lắng nhìn hắn, đặt tay lên người hắn thử đem năng lượng của mình vào thăm dò.

Có điều vừa vào được nửa đường đã bị nguồn sức mạnh Đoạ Phần của hắn đánh bật ra. Bạch Cẩm Thành nghiến răng, hai mắt đỏ rực mất đi thần chí. Hắn gồng mình đẩy cậu ra, cố gắng nói hoàn chỉnh một câu.

"Đừng tới gần ta!" Từng chữ như nghiến răng nghiến lợi mà nói.

Lạc Viêm Chi chỉ đành lùi lại vài bước, có chút bất lực không rõ hiện trạng này cùa Bạch Cẩm Thành là sao. Nếu như theo cốt truyện thì hai luồng sức mạnh trong cơ thể hắn chắc chắn đã được giải quyết. Mấy năm như vậy, không có chuyện xuất hiện lại lần nữa. Thế cho nên thứ khiến hắn khó chịu như vậy không thể là chuyện này được.

Vậy rốt cuộc là thứ gì cơ chứ?!

"Bạch Cẩm Thành, rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra." Lạc Viêm Chi sốt sắng gọi hẳn tên họ của hắn ra.

"Đi! Ngay!" Hắn nghiến răng, trên cơ thể nổi lên những mạch máu xanh chằng chịt. Hắn tạo ra một tấm chắn chắn, ngăn cách giữa hai người.

Lạc Viêm Chi bị đẩy lùi, miễn cưỡng bước ra phía sau vài bước. Cậu khiếp sợ nhìn những mạch máu ẩn hiện trên cơ thể hắn, tưởng chừng như chỉ một chút nữa thôi là cơ thể Bạch Cẩm Thành sẽ bị nổ mất.

Cậu muốn phá màng chắn kia rồi đi vào, thế nhưng màng chắn này lại quá mạnh mẽ, khiến cho cậu không có cách gì xuyên thủng được.

Đột nhiên có một luồng khí đen xì ra, ngay sau đó không đợi Lạc Viêm Chi kịp phản ứng, nguồn sức mạnh khổng lồ bỗng nhiên ập đến. Lạc Viêm Chi bị sự công kích bất ngờ này đẩy lùi, chỉ kịp tạo một tấm chắn lửa giữ lấy mạng sống.

Âm thanh ầm ầm rung chuyển khắp chỗ này, dội vào màng nhĩ khiến cho Lạc Viêm Chi nhăn mày khó chịu. Cậu bất chấp tất cả mà nghiến răng tiến về phía trước, cổ lẫn cơ thể bị cắt tạo ra một vài vết xước sâu.

Bạch Cẩm Thành đang ở trong khu vực đó, vì giải phóng năng lượng nên không thể nhìn rõ được thân hình của hắn. Đột nhiên hắn gầm nhẹ một tiếng, đấm mạnh xuống dưới mặt hồ.

Nước từ hồ dâng lên sau đó bị rút cạn, luồng công kích cũng vì thế mà từ từ biến mất. Lạc Viêm Chi thở nhẹ một hơi, bàn tay trái đưa lên tạo tấm chắn đã mất đi cảm giác. Cậu rũ tay, vội chạy lại chỗ của Bạch Cẩm Thành.

Hắn đang thở dốc, sắc mặt so với ban nãy càng thêm trắng bệch. Lạc Viêm Chi bất chấp vết thương trên người mình mà đỡ lấy hắn. Cơ thể Bạch Cẩm Thành đã giải phóng hết sức mạnh trong người nên trở nên yếu ớt hơn bao giờ thấy, hắn gục đầu lên vai cậu, bàn tay đang siết chặt cũng dần thả lỏng.

Lạc Viêm Chi thấy trọng lượng cả người hắn đều dồn lên mình, quay đầu nhìn sắc mặt hắn. Hoá ra Bạch Cẩm Thành đã rơi vào hôn mê, hơi thở mỏng manh yếu ớt.

Chưa bao giờ nhìn thấy Bạch Cẩm Thành rơi vào tình trạng yếu tới như vậy, Lạc Viêm Chi sợ hãi chuyển hắn lên lưng của mình, sau đó cõng hắn đi ra bên ngoài.

Cậu vừa bước ra bên ngoài vài bước đã đụng phải thuộc hạ của Bạch Cẩm Thành. Anh ta nhìn tình trạng của hắn, tuy trong mắt lo lắng thế nhưng lại có vẻ như đã quen.

"Để ta." Nói xong liền nhấc tay muốn từ trên lưng cậu đỡ lấy Bạch Cẩm Thành.

Lạc Viêm Chi nhẹ nhàng tránh đi, lạnh nhạt nói, "Đưa tôi tới chỗ nghỉ ngơi."

Anh ta nhíu mày với thái độ này của cậu, thế nhưng chợt nhớ lại ban nãy bọn họ trông rất thân mật, thành chủ còn chưa từng thân mật với người nào như vậy. Thế là đành phải nén giận mà dẫn đường.

Lạc Viêm Chi bước chân nhẹ nhàng, tránh cho xóc nảy khiến Bạch Cẩm Thành khó chịu. Cậu được dẫn đi tới một căn phòng khác, căn phòng này chứa một chiếc giường làm bằng băng rất lớn đặt ngay chính giữa. Xung quanh chỉ được thắp lên một ít tia sáng yếu ớt, hơi lạnh từ giường băng toả ra làm cậu rùng mình.

"Đặt ngài ấy nằm xuống." Tên thuộc hạ đó chỉ tới chiếc giường rồi nói.

Nhíu mày nhìn anh ta, Lạc Viêm Chi chậm rãi đặt hắn lên giường, sau đó cẩn thận đỡ lấy phía sau đầu của hắn. Gương mặt Bạch Cẩm Thành nhợt nhạt, trên khoé môi vương một tia máu. Cậu nhíu mày lau đi vết máu đó, nhìn tình cảnh này của hắn, trong lòng nghẹn ứ lại.

Hít sâu một hơi, cậu cưỡng ép bản thân phải quay đầu lại, hỏi người bên cạnh mình, "Thành chủ bị sao vậy?"

"Chuyện này không tới lượt cậu biết." Anh ta liếc nhìn cậu, ánh mắt vẫn còn vẻ đề phòng.

"Nói cho tôi." Lạc Viêm Chi đứng dậy, lạnh lùng nhìn anh ta. Tuy rằng cậu lùn hơn, thế nhưng khí thế lại không hề thua kém ai.

Về điểm này, khách quan mà nói Lạc Viêm Chi và Bạch Cẩm Thành rất giống nhau.

Niệm Dư bị khí thế của Lạc Viêm Chi làm cho hơi kinh ngạc, trong mơ hồ còn nhìn thấy bóng dáng của thành chủ. Anh ta không phối hợp lắm mà trả lời, "Ta còn chưa biết rõ thân phận của cậu."

"Ban nãy đã nhìn thấy." Cậu không ngừng bức ép.

Niệm Dư quan sát thật kỹ xem Lạc Viêm Chi có điểm nào ác ý không, nhưng cuối cũng vẫn chẳng thấy gì ngoài sự lo lắng cả. Tại sao thành chủ lại xem trọng người này như vậy cơ chứ, thậm chí còn để cậu ta tới gần lãnh địa của mình.

Trong lúc Niệm Dư đang mải suy nghĩ, Bạch Cẩm Thành đang hôn mê lập tức có động tĩnh. Hắn giật giật mi mắt, hai đầu lông mày đã nhíu sâu.

Lạc Viêm Chi lập tức ngồi xuống, đem năng lượng của mình đi vào dò xét. Có lẽ ban nãy đã giải phóng quá nửa sức mạnh, thế nên lực ngăn cản đã yếu đi không ít. Cậu đem năng lượng nhu hoà dễ chịu nhất truyền vào, ngay sau đó sắc mặt lập tức đanh lại.

Năng lượng trong người Bạch Cẩm Thành rất loạn, hơn nữa còn di chuyển loạn xạ khó điều khiển. Người cũng đang hôn mê, không có năng lực khống chế nó.

Bạch Cẩm Thành khó chịu, cậu cũng không dễ chịu gì. Lạc Viêm Chi cố gắng dung hoà sức mạnh của mình với hắn, sau đó cẩn thận dẫn dắt những nguồn năng lượng bị chia năm xẻ bảy. Quá trình này vô cùng khó khăn, trên trán cậu đã đổ một tầng mồ hôi mỏng.

"Cậu..." Niệm Dư không biết phải nói gì khi nhìn tình cảnh này. Đã biết thành chủ đang bị rối loạn sức mạnh, nếu cố chấp muốn đưa sức mạnh của mình vào sẽ bị cắn nuốt, vậy mà vẫn dám hành động.

Quả thật Lạc Viêm Chi có cảm

giác mình đang bị rút cạn, nhưng mà cậu vẫn cố gắng chống đỡ để hoàn thành nốt nửa quá trình còn lại. Năng lượng Đoạ Phần trong người hắn đang muốn đấu đá với sức mạnh Phần Tinh của cậu, Lạc Viêm Chi vừa phải điều hoà lại năng lượng bị đánh cho tán loạn lại vừa phải phân tâm ngăn cản nó.

"Như vậy là được rồi." Niệm Dư thấy gương mặt Lạc Viêm Chi bây giờ còn trắng hơn cả thành chủ nữa, vội vàng đưa tay ra ngăn cản.

Dù không rõ quan hệ hai người bọn họ là gì, thế nhưng anh ta đoán chắc nếu Bạch Cẩm Thành tỉnh lại phát hiện cậu vì mình mà hôn mê sâu, hẳn là sẽ tức giận.

Lạc Viêm Chi mềm nhũn hai chân, suýt chút nữa đã khụy xuống. Cậu thở mạnh vài cái, lau đi những giọt mồ hôi trên mặt.

"Vậy rốt cuộc là có chuyện gì?" Cậu hụt hơi, lạnh như băng mà nhìn anh ta.

Niệm Dư nhíu mày, không tình nguyện mà nói ra, "Không biết rõ, thế nhưng cứ cách một khoảng thời gian là sẽ bị như vậy."

"Cẩm Thành có biết nguyên nhân không?" Cậu nhăn mặt, cúi đầu nhìn hắn.

"Không được phép gọi tên thành chủ ra như vậy! Có thể biết hoặc không, dù sao mỗi lần phát bệnh ngài ấy đều tự nhốt mình tránh gặp người. Tình trạng này cũng xảy ra một tháng gần đây thôi." Niệm Dư nghiêm mặt.

"Không có thời gian cụ thể hay sao?" Lạc Viêm Chi vuốt nhẹ vầng trán để cho hắn bớt cau lại, đau lòng hỏi.

"Không có." Anh ta lắc đầu.

Cuối cùng vẫn không khai thác ra được thông tin gì, Lạc Viêm Chi chỉ có thể lo lắng suông.

"Lúc nào người mới tỉnh lại?" Cậu ngẩng đầu hỏi.

"Không có giờ giấc cụ thể." Niệm Dư lắc đầu.

Cậu mím môi, khoảng thời gian không gặp mặt chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì? Hay là do cái thiết lập lại kia nên mới có thêm chứng bệnh kỳ lạ này? Dù thế nào cậu vẫn phải tìm cách để gặp lại thứ trong giấc mơ đó, cậu có cảm giác nó liên quan tới việc này.

"Được rồi, ở đây không có việc của cậu nữa, mau đi ra ngoài đi." Niệm Dư thấy Lạc Viêm Chi ngẩn người thì lập tức hất đầu ra hiệu.

"Tôi muốn ở lại." Cậu ngồi yên nói.

"Không được, căn phòng này ở lại lâu chỉ tự hại mình mà thôi, nên để cho ngài ấy được yên tĩnh." Anh ta nghiêm nghị nói với cậu, sau đó đi ra bên ngoài mở cửa. "Nhanh lên, có căn phòng bên cạnh, ở đó muốn tới nhìn lúc nào chẳng được."

Lạc Viêm Chi nhíu mày, cuối cùng vẫn đứng dậy. Cậu cúi đầu hôn nhẹ lên trán hắn, sau đó nhỏ giọng nói bên tai, "Nhất định anh sẽ tìm cách cứu em."

"Gì đấy, nhanh lên." Niệm Dư mất kiên nhẫn thúc giục. Cái tên này, thành chủ đã hôn mê rồi còn làm trò cho được.

Lạc Viêm Chi đi tới, sau đó cánh cửa đằng sau liền được đóng lại. Niệm Dư hạ một cái trận pháp lên cánh cửa rồi mới chỉ một căn phòng cho cậu, "Cậu ở đây."

Lạc Viêm Chi gật đầu, căn phòng chỉ cách chỗ của Bạch Cẩm Thành năm bước chân, như vậy nếu xảy ra chuyện gì bất trắc còn có thể chạy đến kịp.

"Anh ở đâu?" Suýt quên mất một chuyện, người này được Bạch Cẩm Thành tin tưởng như vậy thì chắc chắn là thuộc hạ thân cận. Tin tưởng nhường cho cậu căn phòng này, không lẽ lại đột nhiên tốt bụng như thế? Có điều ấn tượng ban đầu của cậu với người này không liên quan tới chữ "tốt" cho lắm.

"Hừ, tất nhiên ta cũng ở gần đây rồi." Niệm Dư khoanh tay, không muốn giao tiếp với Lạc Viêm Chi nữa mà quay đầu đi thẳng về căn phòng khác. Nếu không phải nhìn tận mắt quan hệ của hai người, hơn nữa ban nãy Lạc Viêm Chi còn cố gắng cứu thành chủ như vậy thì anh ta còn lâu mới tạo điều kiện cho cậu.

Lạc Viêm Chi nhún vai, chẳng biết anh ta lại dở chứng gì. Cậu quay đầu trở về phòng của mình, trong đầu đều là căn bệnh kia của Bạch Cẩm Thành.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện