Chương 107: Sở đại tổng tài muốn được quy tắc ngầm
Thời gian tốt nhất để học hát kịch là khi còn nhỏ.
Lúc đó, khung xương của trẻ nhỏ chưa phát triển hoàn toàn, cơ thể mềm dẻo, dễ học những thứ như bước đi, tư thế tay cố định, quay người chuyển dáng trên sân khấu hơn.
Hơn nữa, thường thì khi nam diễn vai đán, thân hình sẽ thon thả và mềm dẻo hơn, nhưng những bé trai bình thường từ tuổi dậy thì sẽ bắt đầu hoàn thiện khung xương, khung xương sẽ lớn hơn, cơ thể cũng cứng hơn, đã không còn phù hợp để học hí kịch nữa rồi.
Kỳ Liên tuổi dù đã gần bảy mươi nhưng cơ thể vẫn rất mềm dẻo, động tác nhấc chân, thả bước rất vững, phong thái vững vàng.
Tống Thanh Hàn đến tận cửa nhờ vả, sau khi Kỳ Liên kiểm tra độ mềm dẻo của cậu, liền trực tiếp lập ra một kế hoạch học tập cho cậu.
Sáng sớm cùng ông học cách mở giọng, nâng giọng, trưa thì học cách tạo dáng, tối lại học cách di chuyển trên sân khấu.
Xem sơ qua hình như cũng không có gì bận rộn, sau đó, khi vừa mới học tới bước mở giọng, Tống Thanh Hàn phải nghiền ngẫm cả mấy ngày mới miễn cưỡng tìm được một chút điểm mấu chốt, càng khỏi nói đến tạo dáng và di chuyển trên sân khấu, chỉ dáng tay thôi mà vai đán đã có mười mấy loại, mỗi một dáng tay dùng trong cảm xúc nào, câu hát nào hết có yêu cầu nhất định của nó.
Ban ngày Tống Thanh Hàn theo Kỳ Liên luyện giọng trong vườn hoa nhỏ, buổi trưa lại học đứng dáng với Kỳ Liên trong phòng, tối lại học cách di chuyển của Kỳ Liên trên sân khấu.
Nếu như không có trà chuyên dùng để giữ giọng của Kỳ Liên, chỉ luyện tập như vậy thôi, cổ họng của Tống Thanh Hàn chắc chắn sẽ khàn nói không ra tiếng.
Cứ vậy, Tống Thanh Hàn nhanh chóng gầy đi thấy rõ, song song với đó, bước di chuyển trên sân khấu của cậu cũng tiến bộ đáng kể.
Sở Minh đến nhà Kỳ Liên thăm Tống Thanh Hàn vài lần, thấy Tống Thanh Hàn mồ hôi đầy đầu, sắc mặt trắng bệch trên sân khấu, trong lòng đau đớn không tả nổi.
Nhưng đây là lựa chọn của Tống Thanh Hàn, người anh yêu, cũng chính là một Tống Thanh Hàn như vậy.
Tống Thanh Hàn học với Kỳ Liên trên dưới sáu tháng, trông mèo vẽ hổ học được ba tháng, Kỳ Liên trông có vẻ không hài lòng lắm với kết quả, khi Tống Thanh Hàn sắp rời đi, xụ mặt đuổi cậu ra khỏi studio của mình: "Đừng tưởng là về rồi thì không cần chăm chỉ luyện tập."
"Cổ họng một ngày không mở sẽ dính lại với nhau liền, còn di chuyển nữa, một ngày không luyện, trạng thái sẽ không đúng ngay."
"Còn nữa, còn cả đống thứ khác cũng không được chờ tôi phải nhắc."
Kỳ Liên nghiêm khắc nói, ánh mắt thỉnh thoảng lại nhìn về phía Tống Thanh Hàn.
Tống Thanh Hàn vừa buồn cười, vừa cảm động liên tục đáp lời ông, cứ như vậy cuối cùng cũng dỗ Kỳ lão gia vui vẻ hơn một chút rồi mới theo Sở Minh rời khỏi cổng Kỳ gia.
"Ông nội Kỳ rất thích em đó."
(ở đây là gia gia, kiểu như gọi ông nội thân thiết vậy á, không phải ông nội ruột.)
Sở Minh khởi động xe, nhìn qua Tống Thanh Hàn vẫn đang nhìn về phía biệt thự Kỳ gia, đạp chân ga, "Ông ấy rất hiếm khi luyến tiếc người nào như vậy."
Tống Thanh Hàn sống ở nhà Kỳ lão gia gần 6 tháng, trừ dì giúp việc thỉnh thoảng đến quét dọn ra, trong cả khu biệt thự cũng chỉ có hai người cậu và Kỳ Liên.
Mà bây giờ cậu đi rồi, Kỳ Liên có lẽ sẽ chỉ còn một mình.
"Ông nội Kỳ không kết hôn."
Sở Minh suy nghĩ một lúc, "Khi còn trẻ ông ấy nhận vài đồ đệ, sau này những đồ đệ đó xuất sư rồi, ông ấy không còn nhận thêm đồ đệ nữa, cứ một mình như vậy đến tận bây giờ."
"Thì ra là vậy."
Tống Thanh Hàn khẽ rủ mắt, nhớ lại cảnh Kỳ Liên lúc trước pha trà giữ giọng cho mình, còn cứng miệng nói chỉ là tiện tay thôi, không nhịn được mà bật cười, sau đó lại bừng tỉnh.
Phía trước lại là đèn đỏ, Sở Minh dừng xe lại, giơ tay qua xoa đầu Tống Thanh Hàn: "Đừng buồn mà."
"Sau này có thời gian anh lại cùng em đến thăm ông nội Kỳ."
"Dạ."
Khóe môi Tống Thanh Hàn khẽ cong lên, cười híp mí gật đầu.
Tâm trạng Sở Minh hơi thả lỏng ra, sáp qua hôn lên môi cậu rồi lại ngồi ngay ngắn, hòa vào dòng xe phía trước.
Tống Thanh Hàn trở về từ nhà của Kỳ Liên, vẫn chưa tới thời gian vào đoàn, nhưng lại nhận được tin tức định ngày công chiếu.
Thời gian công chiếu của muộn hơn so với tưởng tượng của Tống Thanh Hàn.
Chắc là do thái độ yêu cầu cực cao đối với tác phẩm của Khương Lăng, một bộ phim đáng lẽ ra đã sản xuất xong từ ba tháng trước, nhưng ông cứ mày mò mãi đến một tháng trước mới đem đi kiểm duyệt.
Phía đài truyền hình ém xuống một khoảng thời gian, sau khi Khương Lăng đến làm việc mới thông qua kiểm duyệt, mãi đến bây giờ mới lấy được tư cách công chiếu.
Khương Lăng quyết định thời gian công chiếu là ngày 03/11, cũng không cố tình chọn ngày công chiếu trùng với kỳ nghỉ đông hay gì cả.
Đề tài của vốn chẳng vui vẻ gì cho cam, nếu như công chiếu trong kỳ nghỉ đông, chỉ sợ những bộ phim bom tấn đoàn viên được quay riêng để đón không khí của kỳ nghỉ đông sẽ đè bẹp xuống đáy mất thôi.
Phía Khương Lăng cũng không có ý định quảng bá rầm rộ gì cả, chỉ đăng lên vài bài thông báo, đăng lên trước khi chính thức công chiếu rồi lại im như thóc.
Nhưng bản thân Khương Lăng là một đạo diễn đầy màu sắc thần bí, phim ông làm đạo diễn không nhiều, nhưng mỗi một bộ đều là tác phẩm kinh điển, nhiều bộ tích lũy lại, cũng tích lũy được một lượng fan trung thành và có tiếng nói. Mà với tư cách là nam thứ trong phim, Lương Vinh mặc dù trước nay không mấy tiếng tăm nhưng bởi vì hắn có đủ sự nỗ lực, chăm chỉ, vẫn còn chút ấn tượng trong mắt khán giả, vì vậy, nhờ quảng bá của bộ phim mà cũng có một lượng khán giả nhất định nói chắc chắn sẽ ủng hộ hắn.
Mà Tống Thanh Hàn thì không cần phải nói nữa.
Nếu như trước đây cậu miễn cưỡng thì cũng được coi như là đứng được ở vị trí sao hạng A, vậy thì sau khi phát sóng, cậu đã vững chân trên vị trí đó, danh tiếng tăng cao đến mức kinh người.
Cậu theo Kỳ Liên học hí kịch 6 tháng, biến mất khỏi tầm mắt của khán giả 6 tháng, nhưng mọi thứ vẫn vậy, danh tiếng của cậu trên mạng vẫn không chút nào giảm sút, chỉ mỗi một vai Arthur thôi mà đã thu hút được không biết bao nhiêu là fan rồi, càng khỏi phải nói tới những tác phẩm của Tống Thanh Hàn trước đây, bất kể là Phương Du trong hay Tề Thiên