Chương 116: Móng heo của Sở đại cẩu
@Diễn viên Tống Thanh Hàn: Hôm nay trời rất đẹp, hoa nở đẹp ghê [hình ảnh.jpg]
Nội dung weibo rất bình thường, nhưng tấm hình đính kèm... Ừm, cũng rất bình thường.
Nhưng cái kiểu bình thường này nhìn thế nào cũng thấy không bình thường.
Trên tấm hình là một đóa hồng xinh đẹp đang hé nở, một bàn tay trắng nõn đang cầm lấy nụ hoa, một tay khác đang cầm kéo cắt bớt gai còn sót lại trên cành.
Nhưng... Bàn tay cầm kéo tuy chỉ lộ ra một góc, nhưng màu da rõ ràng hoàn toàn không giống với bàn tay cầm nụ hoa.
Móa... Cũng không phải hoàn toàn không giống, chỉ là ngón tay đang cầm kéo kia tuy rằng thon dài, nhưng khớp xương nhô lên rõ ràng, so với ngón tay cầm hoa, hiển nhiên là thô hơn một chút.
Tay của Tống Thanh Hàn rất dễ nhận ra, trong số tay của các nam nghệ sĩ, tay của cậu vừa thon dài, vừa trắng nõn, móng tay bầu bầu rất đẹp, giống như một khối ngọc đẹp được điêu khắc thành hình bàn tay vậy, cử động một cái liền thấy đẹp không tả nổi.
Tống Thanh Hàn có một bộ phận fan rất cuồng tay....
Nên sau khi bài weibo của cậu được đăng lên, những thanh niên cuồng tay đầu tiên là ào ào liếm bàn tay trên màn hình như ong vỡ tổ, hài lòng nhấp chuột phải lưu hình lại rồi mới bắt đầu chậm rãi thưởng thức bàn tay đẹp đẽ này...
Hửm?
Bàn tay này hơi khác à nha!
Đây không phải là tay của Hàn Hàn!
Đây là cái móng heo của ai vậy?
Hoa hồng vàng, hai bàn nay khác nhau, trong đó còn có một bàn tay là của Tống Thanh Hàn, lại kết hợp với tin đồn vừa mới lên hot search kia...
Giống như có điều gì đó đang muốn nói ra.
Nhưng đây là tay của một người đàn ông mà!
Lẽ nào Tống Thanh Hàn muốn come out công khai sao???
Khoan nói chuyện khác đã, người đàn ông này là ai vậy?
Bài weibo này của Tống Thanh Hàn trực tiếp nổi luôn.
Không chỉ là các Tiểu Hàn Giả bức thiết muốn biết Hàn Hàn của họ rốt cuộc là đang muốn biểu đạt điều gì, mà những tài khoản thương mại cũng như cá mập ngửi thấy mùi máu vậy, ai nấy đều nhào tới, chia sẻ bài weibo này.
Bọn họ cũng không dám trực tiếp nói gì, chỉ bấm chia sẻ thôi, kiểu như chia sẻ cho vui, bạn đọc xong có suy nghĩ gì là chuyện của bạn.
Trần An vừa mới xử lý xong chuyện Cố Kiều thanh minh, kết quả trái tim treo trên cây mới vừa đặt xuống, lại lướt trúng bài weibo này của Tống Thanh Hàn.
Nội dung bài weibo này của cậu làm cho tim anh bây giờ đừng nói là đặt xuống, mà trực tiếp nhảy lên cuống họng luôn!
(Poor anh)
Trần An nhắm mắt hít sâu một hơi, ổn định lại tinh thần, sau đó mở mắt ra, tuyệt vọng nhìn số lượng bình luận và chia sẻ bài đăng của Tống Thanh Hàn.
Trần An: "...."
Ông cố nội của tôi ơi, nếu như cậu muốn khoe ân ái, tốt xấu gì cũng phải nói cho tôi một tiếng chứ!
Trần An hoàn toàn không ôm hi vọng gì gọi điện thoại cho Tống Thanh Hàn, đầu dây bên kia nhanh chóng bắt máy.
"Alo?"
"Anh Trần."
Giọng của Tống Thanh Hàn ấm áp, trong veo, tựa như không hề ý thức được bài đăng weibo của mình rốt cuộc sẽ đem lại hậu quả như thế nào vậy.
Những lời Trần An vốn muốn nói nghẹn hết trong cổ họng, rất lâu sau mới thở dài: "Tiểu Hàn à, cậu và Sở tiên sinh sắp công khai rồi hả?"
Tống Thanh Hàn bây giờ đang trong giai đoạn nổi bạo, nếu như thật sự lựa chọn công khai, điều này đối với sự nghiệp của cậu là một đả kích rất lớn, nhưng bản thân Tống Thanh Hàn, chỉ sợ sẽ phải chịu rất nhiều sự chỉ trích.
Về công về tư, Trần An thật ra đều không mong muốn Tống Thanh Hàn bồng bột như vậy.
Nhưng Tống Thanh Hàn bây giờ, thay vì nói là nghệ sĩ dưới tay anh, chi bằng nói mối quan hệ giữa anh và Tống Thanh Hàn càng giống quan hệ hợp tác hơn.
Anh có thể đưa ra kiến nghị với Tống Thanh Hàn, nhưng lại không thể can thiệp vào quyền quyết định của cậu.
Điều anh có thể làm, chính là sau khi Tống Thanh Hàn đưa ra quyết định thì đem kết quả cuối cùng duy trì trong phạm vi tốt nhất có thể.
"Anh Trần." Tống Thanh Hàn lấy khăn lau tay, nhìn Sở đại cẩu đang khệ nệ giúp Sở Chấn Dương sắp xếp chậu hoa, từ từ nở một nụ cười, "Bọn em đằng nào cũng sẽ công khai."
Tim Trần An đập mạnh, hít một hơi thật sâu: "Vậy hôm nay cậu...."
Đằng nào cũng không khai, cho dù là đằng nào thì cũng không thể là công khai ngay bây giờ chứ?
Tống Thanh Hàn có chút khóc không ra nước mắt: "Anh Trần, anh nhìn kĩ bức hình đó lại thử xem."
Trần An nghe vậy liền sũng người, sau đó mở máy tính ra, bấm vào tấm hình, trên đó là một nụ hồng đang hé nở, rực rỡ, xinh đẹp.
Trên hình, trừ đóa hồng ra còn có tay Tống Thanh Hàn và một bàn tay khác đang cầm kéo, không ngoài dự đoán, có lẽ là của Sở Minh.
Trần An kiên nhẫn nhìn thật kĩ, sau đó liền phát hiện bóng dáng một người đang ngồi trong góc, bóng lưng khuất sau bụi hoa.
Trần An: "..." Người này là ai vậy?
Tống Thanh Hàn bước qua một bên, nhìn người ban nãy cắt tỉa hoa hồng, giơ tay vuốt ve đóa hoa: "Anh Trần, anh yên tâm đi."
Trần An nghe thấy câu này, con tim vốn dĩ đang vô cùng lo lắng không biết tại sao lại bình tĩnh trở lại, anh than một câu: "Tôi vốn dĩ nghĩ rằng cậu là nghệ sĩ khiến tôi ít phải lo lắng nhất, kết quả..."
Kết quả bình thường đúng là ít phải lo thật đấy, nhưng những lúc thế này, cũng là nghệ sĩ làm việc tùy hứng nhất.
Quản lý nhà người ta là mệt tim, còn nhà Tống Thanh Hàn thì tim hóa đá luôn.
Tống Thanh Hàn mím môi cười, sau đó vô cùng nghiêm túc nhỏ giọng nói: "Anh Trần, em biết em làm việc tùy hứng."
"Nhưng anh cũng thấy tin đồn hôm qua rồi đó, mặc dù không bằng lòng, nhưng vẫn có người muốn lợi dụng danh tiếng, tạo scandal với em."
Tống Thanh Hàn đỡ đóa hồng vàng kia cho ngay ngắn lại, "Những chuyện như vậy càng nhiều, đối với chuyện công khai tính hướng của em sau này sẽ tạo ra càng nhiều trở ngại."
"So với việc đó, chi bằng em cứ cho fan của mình một liều vaccine trước."
Trần An im lặng.
Tống Thanh Hàn nói không sai.
Chỉ cần cậu còn nổi tiếng, chỉ cần cậu vẫn còn danh tiếng, những chuyện cố ý tạo scandal này chắc chắn sẽ không ít.
Thậm chí có lúc, căn bản không cần Tống Thanh Hàn phối hợp, đối phương cũng có thể tự biên tự diễn.
Thứ người ta cần chỉ là độ hot mà thôi.
Nhưng kiểu tăng độ hot này sẽ làm cho ý niệm Tống Thanh Hàn là người dị tính trong lòng mọi người càng thêm sâu sắc, đến khi Tống Thanh Hàn come out, thứ phải đối diện không chỉ là những trở