Chương 122: Tai nạn
Người đấu giá được chiếc áo có chữ kí của Tống Thanh Hàn không phải ai khác, chính là Bạch Tước.
Ban đầu thái độ của hắn ta như ngồi xem kịch vui vậy, sau khi Sở Minh giơ bảng, hắn ta cũng lao vào cuộc chiến này.
Số lần hắn giơ bảng không nhiều, nhưng mỗi lần đều ra giá cao hơn người ra giá trước đó rất nhiều, mãi cho đến cuối, khi những người khác đều đã từ bỏ hết, vậy mà hắn còn giơ bảng ra giá tám trăm năm mươi nghìn, thành công thu về tay chiếc áo thun có chữ kí của Tống Thanh Hàn.
Tống Thanh Hàn: "...."
Nếu như cậu không biết Bạch Tước ghét mình thì với cách đốt tiền này của Bạch Tước, cậu có khi sẽ cho rằng Bạch Tước là fan trung thành của mình cũng nên.
Người có tiền đều thích như vậy sao?
Một người cũng đã có tiền- Tống Thanh Hàn- rơi vào trầm tư.
Sau khi bữa tiệc kết thúc, Tống Thanh Hàn và Sở Minh cùng nhau rời khỏi hội trường, Bạch Tước theo sau lưng họ, trong tay còn cầm chiếc áo thun có chữ kí được mang đi đấu giá của Tống Thanh Hàn
"Sở Minh."
Bạch Tước gọi Sở Minh một tiếng.
"Bạch tổng."
Sở Minh quay đầu lại, ánh mắt quét qua chiếc áo thun trong tay hắn ta, thái độ thản nhiên.
Bạch Tước nắm chặt chiếc áo thun trong tay, nở một nụ cười dịu dàng: "Trên đường về nhớ chú ý an toàn."
Sở Minh khó hiểu nhìn hắn ta, khẽ ngẩng đầu: "Cảm ơn Bạch tổng đã quan tâm."
Tống Thanh Hàn cũng theo tầm mắt của Sở Minh nhìn qua, nhìn từ góc độ của Bạch Tước, hai người Tống Thanh Hàn và Sở Minh giống như đôi song sinh dính liền vậy, khi Sở Minh trả lời hắn ta, thậm chí còn bất giác liếc qua để xác nhận sự tồn tại của Tống Thanh Hàn.
Mà nụ cười trên mặt Tống Thanh Hàn và cả đôi mắt trong veo, sáng ngời của cậu nữa, đôi mắt trắng đen rõ ràng nhìn Bạch Tước, thật sự... Cực kì chói mắt.
Sở Minh thấy điệu bộ hắn giống như mất hồn vậy, nhíu mày, quay đầu lại, ghé vào tai nói nhỏ với Tống Thanh Hàn vài câu, sự lạnh lùng trên mặt như tuyết tan vậy, tan đi hết, tan thành một thứ tình cảm dịu dàng và ấm áp.
Tống Thanh Hàn thỉnh thoảng lại liếc nhìn Bạch Tước, sau đó thu hồi ánh mắt, nhỏ giọng nói gì đó với Sở Minh, sánh vai đi ra khỏi hội trường.
"Bạch Tước rất không thích em."
Tống Thanh Hàn ngồi ghế sau xe, sau khi thắt dây an toàn cho mình và Sở Minh liền dựa vào lưng ghế nói.
"Em đừng quan tâm đến hắn ta."
Tống Thanh Hàn nhoẻn miệng cười: "Có điều hắn không thích em như vậy mà còn tình nguyện bỏ ra hơn tám trăm nghìn mua áo có chữ kí của em... Có phải Bạch gia rất giàu hay không?"
Sở Minh nghiêm túc suy nghĩ một lúc, sau đó lại vô cùng nghiêm túc nói: "Chắc là không giàu bằng Sở gia."
Ngụy Khiêm ngồi ghế trước: "...."
Có vài người á, không chỉ khoe ân ái đâu, còn khoe tiền nữa cơ!
Làm người ta chỉ muốn đập cho một búa chết luôn...
"Đùng..." Tống Thanh Hàn đang trò chuyện với Sở Minh trên xe, xe đột nhiên phát ra một tiếng động cực lớn, sau đó cả chiếc xe như đụng trúng thứ gì đó, đột ngột dừng lại, Tống Thanh Hàn bị lực va chạm này đẩy lên, va vào ghế trước, sau đó lại được một bàn tay lớn giơ ra đỡ lấy gáy, kéo vào một bờ ngực rộng và ấm áp.
"Hàn Hàn đừng sợ."
Giọng Sở Minh từ trên đỉnh đầu cậu truyền xuống, hơi ngắt quãng, trầm thấp, từ tính, lại giống như chứa một năng lực trấn an kì lạ.
Tống Thanh Hàn trở tay túm chặt vạt áo Sở Minh, ngẩng đầu lên từ trong lòng anh, bộ dạng nhếch nhác của Sở Minh rơi vào trong mắt cậu.
Mái tóc vốn được chải gọn gàng không rối một sợi ban nãy bị đụng một cái liền rối bời, quần áo cũng bị Tống Thanh Hàn làm nhăn nhúm, một dòng máu tươi từ trên trán chảy xuống, sau đó không một tiếng động nhỏ giọt xuống tay Tống Thanh Hàn.
Giống như bị giọt máu này làm bỏng, Tống Thanh Hàn lập tức hoàn hồn lại, dùng tay bịt chặt trán Sở Minh, mặt bởi vì sốt ruột mà trông thậm chí có hơi dữ tợn: "Anh ngẩng đầu lên đi!"
Sở Minh nhìn cậu, nghe lời ngẩng đầu lên.
Ngụy Khiêm ngồi phía trước cuối cùng cũng hoàn hồn lại, đưa một túi khăn giấy qua rồi xuống xe kiểm tra.
Tống Thanh Hàn rút khăn giấy ra, ấn lên vết thương của Sở Minh, động tác trông có vẻ vừa gấp gáp, vừa mạnh bạo, nhưng khi chạm vào vết thương lại vô thức thả nhẹ lực lại.
"Anh không sao."
Sở Minh khẽ nhíu mày, giơ tay lên tiếp tục động tác của Tống Thanh Hàn, sau đó bị bị ánh mắt bình tĩnh đến mức phát lạnh của Tống Thanh Hàn nhìn đến mức phải thu tay lại.
"Đừng lo mà."
"Em có gì cần phải lo đâu chứ."
Tống Thanh Hàn lạnh giọng nói, vừa lấy miếng khăn giấy bị máu trên mặt Sở Minh thấm ướt xuống, vừa nhẹ nhàng thay một miếng giấy khác thấm máu xung quanh vết thương.
"Người não có vấn đề gì cũng đâu phải em."
Vết thương này của Sở Minh, vừa nhìn là biết bị đụng phải lúc ôm lấy cậu ban nãy.
Tống Thanh Hàn ngoài tức giận với thái độ thờ ơ này của Sở Minh ra thì còn giận chính mình.
Kiếp này của Sở Minh vốn dĩ là do não có vấn đề nên mới nằm đó một năm trời, mặc dù Sở Minh cảm thấy đó là do linh hồn anh nhập vào người Đại Minh nên anh ở kiếp này mới hôn mê không tỉnh, nhưng trong lòng Tống Thanh Hàn vẫn chưa bao giờ ngừng lo lắng.
(Đoạn này tác giả viết là đại hoàng, tức con cho lớn lông vàng, nhưng ở mấy chương trước thì tên là Đại Minh nên tôi để Đại Minh nha mấy bà.)
Sau khi cậu và Sở Minh ở bên nhau, Quý Như Diên đã đem hết những chuyện của Sở Minh kể chi tiết cho cậu nghe, nên cậu cũng biết Sở Minh lúc đó rốt cuộc đã hôn mê bao lâu, còn cả lần anh suýt chết não kia nữa.
Đây căn bản không phải là chuyện nhỏ.
Sau khi biết những chuyện này, Tống Thanh Hàn vẫn luôn rất chú ý, nhưng dù là vậy, lần này Sở Minh vẫn vì cậu mà bị thương trên trán.
Nếu như không sao thì thôi, còn nếu như Sở Minh vì vết thương này mà xảy ra chuyện gì đó, Tống Thanh Hàn không chắc là mình sẽ trở nên