Chương 130: Thói quen thật đáng sợ
Tống Thanh Hàn nói ngắn ngọn suy nghĩ của mình với Hướng Duy, Hướng Duy sau khi trầm ngâm một lúc, giơ tay vỗ vai Tống Thanh Hàn: "Điều cậu nói... Cũng có lý đó."
Lâu Y là vai nam chính tuyệt đối của , là linh hồn của cả bộ phim.
Tính cách của cậu không phải là bất biến, mà là sự kết hợp của các mặt mâu thuẫn.
Khi Hướng Duy sáng tác ra kịch bản này, đã xem Lâu Y như một người sống thật sự để viết ra.
Cậu không phải là một vai nam chính hoàn hảo, không chút khuyết điểm, thậm chí có thể nói, trên người cậu còn có khuyết điểm rất rõ ràng.
Cậu vừa thanh cao, vừa tự phụ, nhưng đồng thời, cậu lại vừa dịu dàng và lương thiện.
Hướng Duy không phải kiểu đạo diễn có khát vọng khống chế tất cả mọi thứ, ông có thể tiếp nhận những sự sáng tạo của diễn viên trong một phạm vi nhất định.
Có những lúc, khi những thứ mà diễn viên nổi hứng thêm vào trong bầu không khí của màn biểu diễn kết hợp với tình tiết của kịch bản, luôn luôn sinh ra một loại mĩ cảm mãnh liệt, khác hoàn toàn với những suy nghĩ được đóng khung trước đó.
Trong phân đoạn này, Tống Thanh Hàn chỉ thay đổi một điểm rất nhỏ, chỉ thêm một ánh mắt lóe qua, nhưng lại làm cho cả phân đoạn này như đang biến hóa rất kịch tính vì một ánh mắt đó... Thậm chí trong nháy mắt đã làm hình tượng của nhân vật Lâu Y này phong phú, sinh động và đa chiều hơn nhiều.
Có những lúc giữa diễn xuất và diễn xuất cũng có khoảng cách tự nhiên.
Hoàn toàn diễn theo kịch bản không có gì là không tốt, có rất nhiều đạo diễn cũng rất thích diễn viên như vậy.
Nhưng có nhiều lúc, những diễn viên có thiên phú thật sự lại hiểu được cách làm thế nào vẫn ở trong phạm vi giới hạn của kịch bản, nhưng lại có thể tô vẽ thêm nhiều màu sắc và cảm xúc cho nhân vật mà mình thủ vai, từ đó khiến cho nhân vật càng thêm sống động, tròn trịa.
Tống Thanh Hàn lúc đó cũng không suy nghĩ nhiều như vậy... Cậu chỉ đơn giản cảm thấy, cảm thấy Lâu Y vào lúc đó có lẽ sẽ làm như vậy.
Theo tư thế của Cố Phong Dực và Lâu Y lúc đó, thật ra Lâu Y dùng ánh mặt này nhìn Cố Phong Dực thì chỉ giống như lén liếc qua mà thôi, nhưng cái cảm giác như có như không này, ngược lại càng khiến cho bầu không khí giữa hai người trong phân đoạn này được đẩy lên cao hơn một chút.
Nhìn bề ngoài thì khí thế của Cố Phong Dực đang lấn át Lâu Y, nhưng có một con sóng ngầm đang chuyển động nơi góc tối, đều nằm trong ánh mắt này của Lâu Y.
Giống ngư đang ngụ ý nằng ngày tháng sau này của họ sẽ không tách rời, không thể cắt đứt nhưng lại nhanh chóng tan thành mây khói.
Hướng Duy sau khi hỏi Tống Thanh Hàn liền xua tay bảo Tống Thanh Hàn đi nghỉ ngơi.
Một mình ông ngồi xem đi xem lại phân đoạn vừa rồi không biết bao nhiêu lần, càng xem càng cảm thấy, sau khi thêm ánh mắt này vào, phân cảnh này càng thêm hoàn chỉnh.
Chỉ là có hơi tiếc, đoạn này lại chưa kịp bảo thợ quay phim đổi góc máy, nếu như lúc đó có thể quay đặc tả ánh mắt này....
Không, bỏ đi vậy.
Điều kì diệu của ánh mắt Tống Thanh Hàn thêm vào này là ở chỗ nó khó hiểu và phức tạp, một khi tiến hành đặc tả, ngược lại sẽ mất đi cảm giác chân thực.
Duy trì góc máy trước đó vẫn tốt hơn.
Hướng Duy đọc lại kịch bản lần nữa, sau khi xác định xong cảnh quay tiếp theo, liền một lần nữa kêu Tống Thanh Hàn và Ngụy Ninh đi chuẩn bị.
so với những phim điện ảnh và truyền hình Tống Thanh Hàn từng diễn trước đây, vừa giống lại vừa khác.
Thử thách lớn nhất của cậu trong đó, ngoài việc phải học hát hí khúc ra, chính là những cảnh của "Lâu Y*"
Lâu Y* là một cô gái có tính cách hoàn toàn khác anh trai Lâu Y của mình.
Lâu Y bảo vệ cô rất tốt, dẫn đến việc ban đầu tính cách của Lâu Y* có phần hơi ngây thơ.
Cô trăn trở giữa những cảm xúc khao khát, cảm kích và yêu say đắm với anh trai Lâu Y của mình.
Người anh trai sinh ra cùng một bào thai với cô này vẫn luôn dịu dàng và thản nhiên như thế.
Cô thật ra không thích diễn kịch, nhưng bởi vì anh trai mình thích diễn kịch nên cô cũng lựa chọn trở thành đào hát, cùng anh trai diễn kịch.
Anh trai cô diễn hoa đán, một giọng hát đẹp đến mức khiến cả bến Thượng Hải kinh ngạc; cô cũng tình nguyện diễn vai phụ thanh y, để tôn lên vầng hào quang chói lóa của Lâu Y.
Nếu như ngày tháng cứ trôi qua như vậy thì thật là tốt biết mấy.
"Tiểu thư Lâu Y* còn đẹp hơn trong tưởng tượng của tôi."
Một người đàn ông mặc trường sam màu đen đứng trước mặt Lâu Y*, nói thứ tiếng Trung không mấy lưu loát.
"Ông là ai?"
Lâu Y* mím môi, nhíu mày hỏi.
Biểu cảm của cô trông có vẻ rất bình tĩnh, mái tóc uốn xoăn thời thượng càng tôn lên dung nhan thanh thoát, xinh đẹp của cô, chiếc váy phương Tây màu củ sen mềm mại phủ trên ghế, ngón tay thon dài, trắng nõn được sơn màu nhạt, đôi môi son đỏ vì mím lại mà càng thêm gợi cảm.
Vừa trong trẻo, ngây thơ, lại vừa đằm thắm, xinh đẹp, trên người còn toát lên khí chất ngây thơ của một người lớn lên trong sự cưng chiều.
Người đàn ông trung niên nhìn điệu bộ giả vờ bình tĩnh của cô, ánh mắt lóe lên sự kinh diễm, sau đó tháo mũ trên đầu xuống, mỉm cười cúi người với Lâu Y*: "Xin lỗi vì đã dùng cách này để mời cô đến đây, tiểu thư Lâu Y*"
Bàn tay đang nắm chặt thành ghế của Lâu Y* khẽ run rẩy, nhưng ánh mắt lại sáng lên, đôi mắt được trang điểm xinh đẹp nhìn thẳng vào người đàn ông trung niên, ánh mắt đầy cảnh giác: "Ông là ai?"
Cô hỏi lần nữa.
Người đàn ông trung niên kia thấy biểu hiện này của cô, ngược lại còn cười tươi hơn, sau đó một lần nữa đội lại chiếc mũ lên đầu, giơ tay vỗ vỗ, cánh cửa đang đóng bị người bên ngoài mở ra, một người có vẻ ngoài cao lớn lặng lẽ tiến vào... Quân Nhật.
Ánh mắt của Lâu Y* lập tức càng thêm cảnh giác, cơ thể ngồi trên ghế gồng lên, ánh mắt chớp chớp nhìn chằm chằm người đàn ông trung niên và cả tên Nhật vừa mới bước vào kia nữa.
"Đại tá."
Tên Nhật kia cúi đầu với người đàn ông trung niên, nhanh chóng gọi một tiếng, khi ánh mắt liếc qua phía Lâu Y* còn mang theo vẻ tham lam và hung ác.
Cơ thể Lâu Y* khẽ run rẩy, nhưng cột sống lại thẳng hơn mấy phần, lạnh lùng nhìn bọn chúng.
"Đừng dọa tiểu thư Lâu Y* của chúng ta."
Người đàn ông trung niên kia xua tay, nhíu mày, "Gọi tôi là Đỗ tiên sinh được rồi."
"Vâng, Đỗ tiên sinh."
Tên Nhật kia lần nữa cúi đầu, nhanh chóng đáp lời.
"Các người là người Nhật?"
Lâu Y* ngồi trên ghế, bàn tay đặt trên thành ghế khẽ siết chặt, trên khuôn mặt được trang điểm xinh đẹp là biểu cảm trộn lẫn giữa căm ghét và cảnh giác.
Người đàn ông trung niên tự xưng là Đỗ tiên sinh thấy vẻ mặt này của cô, không hề tức giận mà còn cười: "Xem ra tiểu thư Lâu Y* có hiểu lầm rất lớn với người Nhật