Chương 49: Đón năm mới
đã ngưng chiếu khoảng 2 tháng, cũng chiếu xong từ nửa tháng trước, độ hot trước đó cũng đã lắng xuống. Nhưng dù vậy, Tống Thanh Hàn vẫn được rất nhiều khán giả nhớ đến.
Những người mà Tống Thanh Hàn thu hút được không phải là fan ruột, mà là "người qua đường".
Điều này đối với một diễn viên mà nói, là một chuyện tốt.
Diễn viên và idols không giống nhau. Idols là phải hoàn hảo, đáp ứng được trí tưởng tượng của fan, nên họ không được có điểm nào sơ suất, sự tồn tại của họ là vì fan, mà sự nhiệt tình đến phát cuồng của fan với idols luôn luôn nhiều hơn diễn viên.
Mà diễn viên thì không cần fan, nhưng phải có duyên với người qua đường. Vậy có duyên với người qua đường là gì?
Chính là những "người qua đường" có thể không theo dõi bạn, nhưng mỗi khi bạn có tác phẩm nào mới, họ đều bằng lòng bỏ tiền túi ra để bước vào rạp.
Đây là sức hút của một diễn viên, cũng là điều mà các nhà đầu tư quan tâm.
Mà Trương Doanh, cũng vì lý do này nên mới chọn gửi kịch bản cho Tống Thanh Hàn.
Nói về Trương Doanh, trong giới đạo diễn, ông cũng có thể coi là một trong những người đứng đầu, cho dù Hàn Nghị có đứng trước mặt ông ta, thì cũng phải gọi ông ta một tiếng "thầy". Vì thế mà khi Tống Thanh Hàn nhận được kịch bản ông gửi qua, suýt chút không tin nổi.
Bộ phim này Tống Thanh Hàn có biết. Không giống với , bản thân đã đi theo con đường cao cấp rồi, mà ngay cả chính Trương Doanh cũng đi theo con đường này. Không lâu sau thời gian công chiếu, nó sẽ được đề cử công chiếu ở nước ngoài. Vậy nên, doanh thu phòng vé trong nước của nó có khả năng sẽ không cao bằng , nhưng lại có thể gây được tiếng vang ở nước ngoài.
Có thể nói rằng, nếu như có thể tham gia vào , vậy thì con đường vươn ra quốc tế của Tống Thanh Hàn sẽ càng thuận lợi hơn.
Có điều... Vẻ mặt của Trần An dường như có chút mệt mỏi: "Tên tuổi của Trương Doanh thì có đó. Nhưng kịch bản lần này ông ta gửi cho cậu, vai diễn ông ta dự định cho cậu... Là nam tư."
(Thường trong phim ảnh TQ người ta chia nam 1, 2, 3, 4... Tương ứng là vai chính, thứ, phụ, phụ của phụ.... Mà ghi ra dài quá nên lần này quyết định để nam 4 nha- ER)
Chân mày Tống Thanh Hàn khẽ nhếch, cúi đầu xuống đọc sơ qua một lần kịch bản. Trong cuốn kịch bản mong mỏng này, đất diễn của nam tư không đến một phần mười, mà hình tượng nhân vật cũng không phải rất đặc sắc.
Ở kiếp trước, thật sự rất nổi. Nhưng bộ phim nổi không có nghĩa là tất cả diễn viên trong đó đều nổi. Hình tượng của nhân vật nam tư này không quá đặc sắc, mà cảm nhận vai này mang lại cho người xem là kiểu "tội ác tày trời". Đến cuối cùng, những nhân vật trong bộ phim này gần như phi thăng hết rồi, hắn ta vẫn dậm chân tại chỗ, đất diễn càng ngày càng ít, rồi cuối cùng mất tích luôn.
(Phi thăng: kiểu đạt cảnh giới thành thần, bất lão bất tử)
Nếu như nói mục tiêu của Tống Thanh Hàn là để nổi tiếng hơn, thì việc nhận vai diễn này không phải là một lựa chọn phù hợp.
Bởi vì trong bộ phim này, muốn diễn cho ra được vai diễn nam tư này, rất khó, lại càng khó làm người ta yêu thích.
Tống Thanh Hàn thật sự muốn nổi tiếng, nhưng cậu càng muốn được làm việc với một đạo diễn lớn, được làm bạn diễn với ảnh đế, ảnh hậu hơn.
Vốn dĩ với vị trí của cậu hiện tại, cho dù có được doanh thu phòng vé với , tỉ suất người xem với , thì cũng rất khó giành được một vai trong phim của Trương Doanh. Tuy nhiên, bản thân Trương Doanh lại không quá câu nệ chuyện này. Sau khi ông ta xem xong diễn xuất của Tống Thanh Hàn, cảm thấy cậu diễn rất có hồn, nên mới gửi kịch bản qua.
"Kịch bản này... Em nhận."
Tống Thanh Hàn suy nghĩ một lúc, gật đầu với Trần An: "Đây là một cơ hội."
Tống Thanh Hàn không giống với diễn viên kiếp trước diễn vai nam tư này, cậu còn rất trẻ, lại từng diễn trong một bổ phim nổi đình nổi đám như , nên vẫn có điểm tựa.
Nếu như đã có điểm tựa rồi, vậy cậu sao không thử liều một phen chứ?
Hình tượng vai nam tư này, không làm người ta dễ thích, nhưng cũng không làm người ta dễ ghét, đúng chứ?
Trần An nghe vậy, trong lòng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Trong suy nghĩ riêng của mình, anh cũng hi vọng Tống Thanh Hàn sẽ nhận kịch bản này.
Tống Thanh Hàn là một diễn viên, cậu sớm muộn gì cũng phải thử sức với đủ loại vai diễn, bất kể đẹp xấu, thiện ác, cậu đều phải thử rồi từ đó tìm tòi những gì mình chưa biết, cũng không nên chỉ bó mình trong những vai diễn chính diện, hoặc những hình tượng vai diễn được yêu thích.
Rất hiếm có được cơ hội làm việc với Trương Doanh. Trương Doanh là một đạo diễn rất ít khi ra tay, nhưng một khi đã ra tay thì mọi mặt của bộ phim điện ảnh đó đều ở một đẳng cấp cao hơn.
Trương Doanh đã không còn trẻ nữa, sau này cũng không biết sẽ còn bao nhiêu bộ phim điện ảnh. Lần này Trần An cũng không phải là muốn Tống Thanh Hàn giành được một vai diễn trong đó, mà chỉ hi vọng Tống Thanh Hàn có thể nắm bắt cơ hội này, để lại cho Trương Doanh một ấn tượng tốt, con đường vươn ra quốc tế cũng sẽ thuận lợi hơn.
"Ok, vậy tôi sẽ trả lời với đạo diễn Trương."
Trần An để lại kịch bản cho Tống Thanh Hàn, xem giờ, rồi vội vàng rời khỏi.
Hoạt động chọn diễn viên cho rầm rầm rộ rộ. Trừ mấy vai chính đã được cố định ra, thì những vai diễn mới được chọn đều không chênh lệch lắm với Tống Thanh Hàn.
Đợi đến khi mọi chuyện lắng xuống, thì cũng đã sắp tới Tết rồi.
Mà Trương Doanh cũng không muốn trong mùa Tết an lành lại bắt người ta giam mình trong phim trường, nên quyết định sau Tết Nguyên Tiêu một ngày sẽ khai máy.
Cũng chính là 16 tháng Giêng.
Trong khoảng thời gian này, Trần An cũng để ý đến việc sắp xếp công việc cho Tống Thanh Hàn, nhưng Tống Thanh Hàn vẫn hơi bận một chút.
Nhưng dù sao bận rộn vẫn tốt hơn là rảnh rỗi.
Là một diễn viên hay nghệ sĩ khi mà độ nổi tiếng vẫn chưa đủ, thì vẫn chưa có tư cách nghỉ ngơi ăn Tết. Người có thể thảnh thơi trong dịp lễ Tết, nếu như không phải lão làng, thì chỉ có thể là người không tên không tuổi.
Nhưng Tống Thanh Hàn bận rộn như vậy, khó tránh khỏi việc lơ là với Sở Minh.
Sắc mặt của Sở Minh trong 1, 2, 3, 4 ngày không gặp Tống Thanh Hàn đã rất lạnh lùng rồi, áp suất trên người như đang giảm đến mức kỉ lục. Ngụy Khiêm đứng bên cạnh anh, cảm thấy mình run cầm cập cả lên.
Rõ ràng máy sưởi vẫn đang bật, tại sao lại cảm thấy rét run vậy nhỉ?
Anh lén liếc nhìn qua đại ma vương, cố gắng hết sức giảm sự tồn tại của mình xuống thấp nhất có thể.
Sở Minh lạnh lùng liếc qua tên trợ lý đang cố gắng biến mình thành một cây nấm mọc trong góc tường, giơ tay kí tên lên tài liệu trước mặt mình, sau đó đứng dậy, đẩy đẩy gọng kính trên sống mũi.
Khi Tống Thanh Hàn về tới căn hộ, liền nhìn thấy Sở Minh mặc suit, đi giày da, ngồi ngay ngắn trên sô pha.
"Hàn Hàn..." Tổng giám đốc Sở trời sinh đã đẹp. Ánh mắt đó khi nghiêm túc thì vừa sâu sắc, vừa uy nghiêm, nhưng khi lẳng lặng ngồi đó, ánh đèn trên đầu chiếu vào mắt rồi phản chiếu lại, thì lại hiện ra vẻ dịu dàng và tình cảm.
Anh lẳng lặng nhìn Tống Thanh Hàn, sau đó đứng dậy, rồi cầm lấy chiếc áo khoác vẫn còn vương hơi lạnh trong tay Tống Thanh Hàn, xoa xoa làm ấm tay cho Tống Thanh Hàn. Những suy nghĩ trước đó đã tan biến, chỉ cau mày, đau lòng hỏi: "Sao tay lại lạnh như vậy?"
Tống Thanh Hàn không ngờ rằng Sở Minh sẽ xuất hiện ở đây. Tay vì được nắm, mà hơi ấm trên tay Sở Minh cũng truyền qua, bàn tay bị lạnh đến tê cóng tựa như có lại được sức sống.
Cậu mím mím môi, nhưng ánh mắt nhịn không được mà sáng lên.
Sở Minh thấy cậu đứng yên bất động, cau mày, rồi giữ nguyên tư thế nắm tay kéo Tống Thanh Hàn lại ngồi trên sô pha. Sau đó anh xắn cổ tay áo lên, vội vàng chạy vào nhà tắm, lấy một chậu nước ấm qua.
"Tay, bỏ vào đây ngâm đi."
Sở Minh thử độ ấm trên tay Tống Thanh Hàn, sau khi cảm thấy không còn lạnh như lúc đầu nữa, mới cẩn thận kéo tay cậu bỏ vào chậu nước, dòng nước nhấp nhô đã thấm ướt cổ tay áo vô tình tuột xuống.
Tống Thanh Hàn cứ giữ nguyên tay như vậy, mãi đến khi tay hơi đỏ lên, Sở Minh mới kéo tay cậu ra, dùng khăn lông đã chuẩn bị từ trước mà lau lại.
Trong lúc làm những chuyện này, mặt Sở Minh cứ xụ xuống, im lặng không nói gì.
Tống Thanh Hàn xoa xoa tay, hơi lạnh trước đó đã không còn nữa, chỉ còn lại sự ấm áp đến tận đáy lòng.
"Em sai rồi."
Tống Thanh Hàn rụt tay lại, ngồi ngay ngắn, chớp chớp mắt, ngoan ngoãn nhận lỗi.
Sở Minh: "..."
Anh xắn tay áo lên, cổ tay áo ướt nhẹp vẫn lạnh căm dù đang ở trong một căn phòng ấm áp.
Ánh mắt Tống Thanh Hàn dừng lại trên cổ tay áo của anh, sau đó ngẩng đầu lên, nghiêm túc nói: "Lần sau em nhất định sẽ nhớ mang bao tay."
Cái chuyện mang bao tay này, từ lúc vào mùa đông, Sở Minh đã nhắc nhở cậu rất nhiều lần rồi.
Sức khỏe của Tống Thanh Hàn vốn không hẳn rất tốt, hai tay vào mùa đông càng rất dễ nhiễm lạnh, chỉ cần không cẩn thận một cái liền tê cóng. Nhưng công việc của Tống Thanh Hàn dạo này khá nhiều, Lâm Thiền lại là người mới, khó tránh khỏi những lúc sơ suất. Ai ngờ đâu chỉ một hai lần như vậy, lần nào cũng bị Sở Minh bắt được.
"Ừ."
Sở Minh nhẹ nhàng đáp lại một tiếng, làm mặt lạnh, mang chậu nước đã nguội đi đổ. Khi quay lại, bộ suit đã ướt cũng bị anh cởi ra luôn rồi.
Tống Thanh Hàn: "..."
Bạn trai đang bày trò giận dỗi thì nên làm gì.
Cậu thở dài một hơi, đứng dậy ôm lấy cánh tay Sở Minh, nhìn vào mắt anh, nghiêm túc nói: "Em thật sự biết sai rồi mà."
Trái cổ của Sở Minh nhúc nhích, sắc mặt hơi thay đổi.
Tống Thanh Hàn do dự một chút, sau đó từ từ dựa đầu vào vai anh, nhẹ giọng nói: "Sở tiên sinh, em sai rồi."
Nếu như trước đây khi Tống Thanh Hàn gọi Sở tiên sinh mang theo ý lịch sự và xa cách, thì lần này cách gọi Sở tiên sinh này lại như đang làm nũng.
(先生: tiên sinh, bên TQ đôi khi người ta cũng sẽ gọi chồng mình là tiên sinh khi giới thiệu với người khác- ER)
Giọng của Tống Thanh Hàn vốn thiên về lạnh, khi nói chuyện hầu như sẽ mang theo cảm giác lạnh như băng, mà khi kết hợp với giọng khi cậu đang làm nũng, bất giác sẽ như đang dỗ ngọt, phút chốc, Sở Minh không khống chế nổi cơ mặt nữa.
Hơi thở của anh khẽ chùng xuống. Nhưng Tống Thanh Hàn vẫn đang lúng túng vì hành động làm nũng vừa rồi của mình, không nghe ra được sự thay đổi của anh.
Tống Thanh Hàn trước giờ chưa từng làm nũng với ai cả.
Cho dù là lúc quen Diệp Dịch, cũng chỉ thỉnh thoảng nắm tay hắn ta, đến hôn còn chưa hôn cái nào.
(Bé Sở nhà mình số hưởng ha- ER)
Cậu vẫn thưởng kiềm chế cảm xúc, lạnh nhạt, trước mặt người khác thì hòa nhã, dịu dàng, trong phim thì có thể diễn hàng trăm tính cách, nhưng trong xương cốt cậu, vẫn không quen thể hiện tình cảm quá mức với người khác.
Nhưng khi ở bên Sở Minh thì lại khác.
Bây giờ sự khác biệt này càng ngày càng lớn.
Cậu nhớ lại những chuyện đã xảy ra sau từ sau khi mình ở bên Sở Minh, bị Sở Minh dần dần thay đổi suy nghĩ, trong mắt liền lộ ra một tia nghi hoặc.
Ánh mắt Sở Minh ngày càng tối lại, anh cúi đầu xuống, khẽ hôn lên trán Tống Thanh Hàn, đột nhiên thở dài, cất tiếng gọi: "Hàn Hàn..."
Âm cuối vừa trầm, vừa như trêu ghẹo.
Tống Thanh Hàn bỗng hoàn hồn lại, nhưng không biết rằng, khi đang định đẩy Sở Minh ra, thì cánh tay cậu đột