Chương 51: Nụ hôn môi đầu tiên
So với và thì lễ khai máy của long trọng hơn nhiều.
Ngoại trừ những vai diễn chính nòng cốt, thì những vai nhỏ ít đất diễn cũng đứng sau lưng Trương Doanh, trong ba hàng, ngoài ba hàng, xếp thành một vòng, nhìn qua chi chít những đầu người.
Đứng ngay sau lưng Trương Doanh là Tiêu Khanh Bản và Lý Nặc, trước mặt là bàn lễ truyền thống, đủ tam sinh lục súc, ánh lửa sáng rực, bập bùng trên hai ngọn nến to, khói xanh tỏa ra bốn phía.
"Bái---" Một giọng nói vừa trầm ổn, vừa trang nghiêm từ xa vọng lại. Tống Thanh Hàn tay cầm ba nén nhang, đứng phía sau Trương Doanh, Lý Nặc và những người khác, cúi người vái.
Trương Doanh bước nhanh về phía trước hai bước, Tiêu Khanh Bản và Lý Nặc theo sau ông ấy, đứng trước một chiếc máy quay phim được phủ một tấm vải đỏ.
"Roạt--" Trương Doanh đưa tay kéo một cái, tấm vải đỏ kia theo gió mà bay lên, để lộ ra một chiếc máy quay mới toanh.
"Phim điện ảnh chính thức khai máy!"
Dường như câu này vừa vang lên, giới truyền thông đã đứng đợi kế bên từ sớm, giơ máy ảnh lên, không ngùng chụp đầy thẻ nhớ. Sau khi lễ khai máy kết thúc, họ liền xông lên vây kín, nhìn kĩ lại, thì giới truyền thông vây quanh Trương Doanh và Lý Nặc nhiều nhất.
Dù gì thì danh tiếng của Trương Doanh cũng quá rõ ràng, lại do chính tay ông đạo diễn, là bộ điện ảnh bom tấn để tiến ra nước ngoài, truyền thông quan tâm đến ông nhiều hơn cũng lẽ thường.
Mà Lý Nặc với tư cách là một ngôi sao nữ hot đến bỏng tay, sau khi được phong ảnh hậu liền mở rộng phát triển ở nước ngoài; đây còn là bộ điện ảnh trong nước đầu tiên của cô ấy sau khi được phong ảnh hậu nữa.
Ngôi sao nữ nổi tiếng, ảnh hậu, nền điện ảnh nước ngoài, lần đầu tiên, hợp tác lại...
Khi những danh từ đầy hấp dẫn như vậy kết hợp lại trên cùng một người, điều đó có nghĩa, bất kể kết quả có ra sao, thì ít nhất ngay lúc này!
Lý Nặc sẽ là tiêu đề hot nhất!
Lý Nặc thoải mái đối diện với những chiếc micro được đưa đến, nụ cười đẹp hoàn hảo, thân thiện, cử chỉ nho nhã, mê người.
Sự nho nhã này như khắc sâu vào xương cốt của cô vậy, toát lên một vẻ đẹp đoan trang.
Tiêu Khanh Bản là người vừa giành được vương miện ảnh đế trong mấy năm gần đây, lại một lần nữa hợp tác với đạo diễn đã giúp anh ta được phong ảnh đế, súng đạn của giới truyền thông cũng không thể nào bỏ qua anh ta.
"Hợp tác lại, đạo diễn nổi tiếng và ảnh đế tiếp tục duyên phận trước đó" "cho một quả khế, trả một cục vàng" "Hôm qua bạn đưa tay nâng tôi lên, hôm nay tôi vì bạn mà không tiếc gì"
Trong nháy mắt khi vừa nhìn thấy Tiêu Khanh Bản, truyền thông đã nghĩ ra rất nhiều tiêu đề, nội dung chủ yếu xoay quay việc Tiêu Khanh Bản được phong ảnh đế và lần nữa tham gia diễn xuất trong phim điện ảnh của Trương Doanh.
"Đúng, tôi rất biết ơn sự dẫn dắt của đạo diễn Trương Doanh dành cho mình..." Tiêu Khanh Bản nở nụ cười, trả lời với báo giới.
Phía bên Lý Nặc bỗng truyền đến một giọng nói lanh lảnh.
"Lý Nặc, nghe nói một năm trước cô ra nước ngoài phát triển, là bởi vì đau khổ vì tình, lần này về nước, là vì chuyện tình cảm có tiến triển gì sao?"
Nụ cười của Tống Thanh Hàn khẽ tắt, ngước lên nhìn về phía Lý Nặc.
Một nhân viên truyền thông không biết của công ty nào, như ấm đầu, chĩa thẳng micro về phía Lý Nặc, trên mặt toàn là sự hưng phấn khi sắp có được tin hot.
Lý Nặc đứng trên đài cao với thái độ gì không rõ, chiếc áo khoác dài màu trắng làm tôn lên vẻ mềm mại của cô. Sau đó, cô dùng thái độ không chút mềm mỏng, giọng nói lạnh tựa như tảng băng nói: "Xin thứ lỗi, tôi không biết anh đang nói gì."
Người phóng viên đó nhìn thấy biểu cảm của Lý Nặc liền phấn khích cả lên!
Tâm trạng thay đổi lớn như vậy là một chuyện tốt!
Cho dù miệng cô ấy nói là không biết, nhưng ai cũng có thể từ sắc mặt của cô mà đoán ra gì đó.
"Nghe nói trước đây cô theo đuổi Sở tiên sinh, cho hỏi là lần này trở về, có phải là tiếp tục mối duyên với Sở tiên sinh không?"
Câu hỏi này vừa được đặt ra, không chỉ mình Tống Thanh Hàn cảm thấy não của phóng viên đó hư rồi, mà nhân viên truyền thông xung quanh cũng nhanh chóng né xa tên phóng viên đó.
Người này lấy đâu ra lá gan, lại dám hỏi chuyện riêng của Sở Minh!
Người bạn đồng hành này quá sức tưởng tượng luôn rồi.
Tống Thanh Hàn vẫn cười, nhưng ánh mắt lại dần dần lạnh đi.
"Xin thứ lỗi, đây là lễ khai máy của , xin đừng hỏi những câu liên quan đến đời sống tình cảm của diễn viên."
Quản lý của Lý Nặc từ một hướng khác bước đến, nói hai ba câu để gạt bỏ câu hỏi của tên phóng viên ấm đầu đó.
Lý Nặc cắn môi, đột nhiên quay người liếc về phía Tống Thanh Hàn.
Tống Thanh Hàn trả lại cho cô một nụ cười nhàn nhạt, lễ phép: "Chị Nặc."
Có lẽ bởi vì kiếp trước cậu không thể tiến xa hơn trong giới giải trí, nên những chuyện giữa Lý Nặc và Sở Minh cậu cũng không rõ lắm, chỉ nghe loáng thoáng vài lời bàn tán. Trước đây, cậu không quan tâm lắm đến những chuyện này, nên lúc đó đột nhiên nghe thấy cũng không nhớ lại được gì.
Nhưng bây giờ cậu có thể thầm đoán ra tại sao trước đó thái độ của Lý Nặc dành cho cậu lại tốt như vậy rồi...
Nếu như Lý Nặc vẫn còn tình cảm với Sở Minh, vậy cậu với danh nghĩa là "bạn thân" của Sở Minh, không còn nghi ngờ gì nữa, là con đường ngắn nhất để tiếp cận Sở Minh.
Tống Thanh Hàn: "..."
Cái cảm giác này... Kì diệu ghê.
Nhưng bây giờ Lý Nặc không nõi rõ chuyện này, Tống Thanh Hàn cũng không có ý định làm rõ.
Tống Thanh Hàn khẽ rũ mắt, dường như không bị ảnh hưởng bởi chuyện lúc nãy, mỉm cười trả lời câu hỏi của phóng viên đặt ra.
Lần sau khi nấu cơm, cứ nấu thêm cho Sở tiên sinh một đĩa mướp đắng xào là được rồi.
Sở Minh vẫn không biết mình bị Tống Thanh Hàn ghim trong lòng, đang xem báo cáo tài vụ và suy nghĩ khi nào thì nên cho Tống Thanh Hàn một bất ngờ.
Ngụy Khiêm nhìn tổng tài nhà mình "vô tình" để lộ ra chiếc đồng hồ đeo tay, mặt không cảm xúc.
Hơ hơ.
Trương Doanh không hề quan tâm đến "sự cố" lúc nãy trong lễ khai máy. Ông tiếp lục làm theo quy trình, rồi lịch sự mời giới truyền thông ra ngoài hết.
Không cần ông nói, những nhân viên truyền thông đó cũng biết cái gì nên viết, cái gì không nên viết.
Suy cho cùng, những tên ấm đầu như vừa nãy, cũng chỉ là thiểu số mà thôi.
Sau khi giới truyền thông đều đi hết, Trương Doanh tập hợp tất cả mọi người lại, cẩn thận kiểm tra lại số người, gật đầu: "Bộ phim lần này sẽ có nhiều ngoại cảnh, mọi người cố gắng vất vả một thời gian nhé."
Mọi người đương nhiên chỉ cười, không nói gì.
Trương Doanh rất hài lòng.
"Kẽo kẹt--" Cổng của phim trường, theo chỉ đạo của Trương Doanh, từ từ đóng lại.
Bây giờ mới qua Tết không lâu, còn vương lại cái lạnh của tháng chạp, khí trời lạnh đến cóng người.
Mà Trương Doanh với vốn đầu tư lớn, không hề chớp mắt mà thuê hẳn vài cái máy sưởi lớn, đặt xung quanh phim trường. Gió ấm thổi ra từ máy sưởi chỉ có thể làm phim trường ấm hơn một chút, nhưng nhân viên trong đoàn ai cũng cảm thấy phấn chấn hơn hẳn.
Tống Thanh Hàn ở trong phòng hóa trang, thay trang phục diễn của mình, chất vải mềm mại, vô cùng thoải mái, mặc lên người như bị gió thổi xuyên qua vậy, không hề có chút ấm áp nào.
Lâm Thiền thấy đau lòng thay cho cậu, xé vài miếng giữ nhiệt đưa qua.
Tống Thanh Hàn dán miếng giữ nhiệt lên người, sau đó ngồi lên ghế, để Lâm Vân trang điểm cho cậu.
Nhân vật Vô Miểu Thiên Quân khi mới xuất hiện, là hình tượng thanh cao, nghiêm nghị, đầy khí chất thần tiên. Vì vậy, trang phục Tống Thanh Hàn mặc trên người là một bộ đồ cổ trang ống tay rộng trắng như tuyết, chỉ trên vạt áo và cổ tay cáo mới thêu thêm vài hình tiên thảo xanh biếc.
(Tiên thảo: cỏ tiên)
Mà phong cách trang điểm cũng lấy mạnh mẽ, thanh thoát làm chủ đạo. Lâm Vân tỉ mỉ tô đậm thêm đường nét của chân mày. Đôi chân mày xếch nhẹ vào lúc Tống Thanh Hàn rũ mắt xuống, sẽ toát ra một cảm giác xa cách, cao cao tại thượng, không dính bụi trần.
Sau khi trang điểm xong, nhân viên đoàn gắn tóc giả cho Tống Thanh Hàn, rồi lại có một trợ lý phim trường chạy đến dắt Tống Thanh Hàn về phía trường quay.
Trong phim trường lúc này đã có hai người rồi. Rõ ràng kế bên là những loại dụng cụ có cảm giác rất hiện đại, nhưng đôi nam nữ đứng ngay giữa trường quay lại như đến từ một thế giới khác, ngập tràn hơi thở cổ xưa.
"Ngươi là ai?"
Người thanh niên trang phục rách rưới nhìn cô gái tràn đấy khí chất thần tiên, sau khi ánh mắt lóe lên sự kinh ngạc, liền lập tức túm lấy vài viên đá ít ỏi vào tay, làm ra tư thế đe dọa với cô gái.
"Diệp thị... Trên người ngươi có mùi của người trong Diệp thị."
Cô gái mặc một chiếc váy dài màu trắng, thanh tú, thoát tục, ánh mắt mơ hồ như đang cố nhớ lại điều gì đó. Sau khi ánh mắt lướt nhìn qua Diệp Cảnh một lượt, bỗng quay về dáng vẻ như không hề bận tâm: "Ta là ai không quan trọng, quan trọng là bây giờ nhà ngươi chết đến nơi rồi."
Người thanh niên nở một nụ cười tàn ác, ánh mắt vẫn đầy cảnh giác.
...
Tống Thanh Hàn đứng bên trường quay, nhìn Tiêu Khanh Bản và Lý Nặc ngươi tiến ta lùi trong trường quay, diễn tưng bừng khói lửa. Không thể không thừa nhận, ảnh đế và ảnh hậu không hề tầm thường. Đặc biệt là Lý Nặc, hoàn toàn diễn ra được một Tố Lăng Thượng Tiên lạnh lùng, thoát tục.
Mặc dù đang ở trong một phim trường mang cảm giác hiện đại, cô vẫn như đang ở trong một thế giới thần tiên đầy mây bao quanh, toát ra một loại khí chất khó lòng tả được.
Họ đã không còn là Tiêu Khanh Bản và Lý Nặc nữa rồi, mà là Diệp Cảnh và Tố Lăng Thượng Tiên.
"Tốt--" Trương Doanh rõ ràng rất hài lòng với cảnh quay này, sau khi xem lại, liền sảng khoái lấy tay ra hiệu, nói với Tiêu Khanh Bản và Lý Nặc là được rồi.
Bầu không khí ở đây bỗng nhẹ nhõm hơn hẳn. Rõ ràng là ngoại hình và động tác không hề thay đổi, nhưng Tiêu Khanh Bản và Lý Nặc mang lại cho người ta một cảm giác-- họ đã quay trở lại rồi.
Tống Thanh Hàn nhớ lại phần diễn xuất trước đó của hai người Lý Nặc, nhập vai như thế nào, những sự thay đổi nhỏ khi đọc lời thoại, và cả những thay đổi trong ánh mắt...
Khi Lý Nặc quay người lại, chính là nhìn thấy dáng vẻ đó của Tống Thanh Hàn.
Cỗ vẫn không cam tâm.
Sở Minh bây giờ không phải là vẫn còn độc thân sao?
Cô có thể không yêu cầu Sở Minh yêu cô ngay lập tức. Nhưng cô cũng không muốn chỉ đứng từ xa dõi theo Sở Minh, nhìn Sở Minh nắm tay người con gái khác.
Quản lý của cô nói cô không biết lượng sức mình, tất cả mọi người đều nói cô không biết tự lượng sức, nhưng cô vẫn muốn thử một lần.
"Cậu lát nữa sẽ diễn phân đoạn nào?"
Tống Thanh Hàn đang khẽ cúi đầu suy nghĩ, giọng của Lý Nặc liền vang bên tai.
"Là cảnh Vô Miểu Tiên Quân giảng đạo trên vân đàn."
Tống Thanh Hàn ngây người một chút rồi trả lời.
"Phân đoạn này không khó, cậu chỉ cần nắm vững sự thay đổi cảm xúc trong lời thoại là ổn rồi."
Lý Nặc gật đầu, chỉ dẫn một hai câu.
(Bả mà biết bé Hàn là ny của bé Sở chắc bả tự cắn lưỡi mất- ER)
"Cảm ơn chị Nặc."
Lông mi Tống Thanh Hàn khẽ run, cảm ơn một câu.
"Cậu là bạn của anh ấy..." Lý Nặc phủi phủi tay, "Không cần khách sáo"
Tống Thanh Hàn e dè nở một nụ cười, mang lại cho người ta cảm giác vừa lễ phép, lại vừa xa cách: "Chị Nặc nói quá rồi."
Nét mặt, thái độ đều rõ ràng, nhưng vẫn không hề mở miệng nhắc tới Sở Minh.
Lý Nặc cũng không thấy ngại ngùng.
Tống Thanh Hàn có thể làm bạn với Sở Minh, vậy chắc chắn là người Sở Minh rất tin tưởng, cẩn trọng một chút với chuyện của Sở Minh, cũng không có gì là lạ.
"Vô Miểu Tiên Quân!"
"Chuẩn bị cảnh diễn tập thể!"
Trương Doanh chỉ đạo cho nhân viên sắp xếp lại trường quay, sau đó cầm cái loa lớn bắt đầu kêu người.
Tống Thanh Hàn nở một nụ cười áy náy với Lý Nặc, rồi theo sau trợ lý phim trường, bước nhanh đến cảnh quay.
"Đạo là gì, đại đạo có năm mươi, thiên đạo bốn mươi chín, nhân đạo chỉ có một."
"Từ một đạo sinh ra vạn vật, vạn vật lại vào đạo..." Vị tiên quân ngồi trên vân đàn cao cao kia trông thì vẫn như thanh niên, nhưng đôi mắt kia lại lạnh lùng như băng tuyết ngàn vạn năm, lạnh lẽo, vô tình, cao cao tại