Chương 55: Bị chụp hình ở sân bay
Thái độ của Sở Minh rất bình tĩnh, giống như vừa mới tới đây vậy, sau lưng là mấy vị trông có vẻ như quản lý cấp cao, đang từ từ đi về phía phim trường.
"Sở tiên sinh, anh sao lại đến đây?"
Trương Doanh chạy lại tiếp đón, khuôn mặt tươi cười.
Ở đây đã được đoàn làm phim bao trọn rồi, theo lý mà nói, Sở Minh không thể vào đây mới đúng.
"Chúng tôi đã nói trước với nhân viên quản lý, nói là đưa một ít đồ vào đây."
Ngụy Khiêm đứng sau lưng Sở Minh cười tít mắt nói.
Anh cứ cảm thấy tâm trạng của Sở Minh hôm nay không tốt lắm.
Trương Doanh cười đáp lại.
Đoàn người Sở Minh nhìn là thấy giàu sang phú quý, nếu muốn vào thì nói với nhân viên quản lý một tiếng, đúng là... Cũng không khó.
Ngụy Khiêm mỉm cười, kêu những trở lý nhỏ phía sau đưa tận tay đồ ăn vặt và nước uống cho mọi người trong đoàn, sau đó lịch sự nói: "Bầu không khí trong đoàn phim của đạo diễn Trương tốt thật đó."
Nụ cười của Trương Doanh chợt tắt, rồi liền quay lại vẻ mặt đầy nhiệt tình: "Đều là công lao của tất cả mọi người, phối hợp với nhau rất tốt."
Ngụy Khiêm đứng bên này nói chuyện với Trương Doanh, còn những quản lý cấp cao khác thì đi khắp nơi xem thử, trong lòng thầm gật gù.
Bọn họ vừa nãy cũng nhìn thấy được một chút. Mặc dù không hiểu nhiều về nơi này, nhưng cũng có thể nhìn ra được là Trương Doanh quay phim rất nghiêm túc. Cảnh quay vừa rồi, nếu như thêm hiệu ứng vào, không khó để làm người ta thích thú.
Xem ra lần đầu tư này sẽ sinh lời gấp bội đây.
Lần trước Sở Minh đề ra ý tưởng đầu tư vào , nhưng mấy tên lãnh đạo kia lại chê đoàn phim toàn người mới, lại chỉ là bộ phim nhỏ, ai ai cũng bỏ phiếu phản đối. Cuối cùng, vẫn là Sở Minh tự bỏ tiền túi ra để đầu tư 5 triệu tệ. Ai mà biết được chỉ 5 triệu tệ đó, lại mang về cho Sở Minh đến cả gần 100 triệu tệ tiền lợi nhuận.
Không sai, mặc dù tiền mà đài Banana mua quyền phát sóng cả hai lượt của , khi đến tay Sở Minh chỉ có 16 triệu tệ, nhưng thêm vào đó đài Banana cũng mua luôn quyền phát sóng trên mạng, ngoài ra còn có rất nhiều khoản khác, tiền khi về đến tay Sở Minh cũng đã 70, 80 triệu tệ rồi.
70, 80 triệu tệ... 5 triệu tệ tiền đầu tư, quay đi quay lại lợi nhuận đã gấp mấy chục lần. Mấy lão lãnh đạo già kia khi biết được số tiền lợi nhuận này thì đỏ cả mắt, nhưng cũng không làm được gì. Họ trước đây bỏ phiếu phản đối, tất cả tiền đều do Sở Minh tự mình bỏ ra, muốn chia một đồng cũng không có cửa đâu.
Chuyện này cũng đã dạy cho mấy lão lãnh đạo kia một bài học đau thương. Vì vậy, khi Sở Minh đề nghị đầu tư cho , tất cả bọn họ đều im lặng đồng ý.
Nhưng khi tận mắt thấy quá trình quay phim, bọn họ mới cảm thấy an tâm hơn.
Nếu như lần này làm tốt, tiền kiếm được sẽ không ít đâu.
Sở Minh không quan tâm mấy người phía sau đang tính toán gì trong bụng, anh chỉ đưa mắt nhìn Tống Thanh Hàn, sau đó dùng ánh mắt lạnh lùng liếc nhìn Lý Nặc sau lưng Tống Thanh Hàn.
"Thanh Hàn," Sở Minh đưa hộp cơm qua, "Đây là cơm mà mẹ kêu anh mang đến cho em."
Tống Thanh Hàn bỗng sững lại, giơ tay nhận lấy hộp cơm. Khi chạm vào, hộp cơm vẫn còn nóng, cậu không khỏi nở một nụ cười bất lực: "Thay em cảm ơn bác gái nhé."
"Ừm."
Họ đứng đó nói chuyện như đang ở chốn không người, những nghệ sĩ và nhân viên trường quay đang ăn đồ ăn vặt và uống nước xung quanh nhìn thấy cảnh tượng này, trong lòng không khỏi hít một hơi khí lạnh.
Trước đây không phải Sở Minh và Tống Thanh Hàn chưa từng tương tác với nhau trên weibo. Nhưng những người trong nghề như họ đều biết, có những lúc, hai người tương tác qua lại với nhau không phải vì quan hệ thân thiết, mà là vì để hưởng được chút sức ảnh hưởng từ người kia.
Với thân phận của Sở Minh thì đương nhiên không cần làm như vậy, nhưng lúc đó Tống Thanh Hàn chỉ là một diễn viên nhỏ bé mà thôi!
Thời điểm đó cậu và Sở Minh tương tác với nhau làm cho tất cả hot search khác trên weibo hoàn toàn bị lấn át, mức độ quan tâm đạt tới mức đỉnh điểm, ngoài ra còn kéo doanh thu phòng vé của lên, một mũi tên mà trúng nhiều đích. Nếu như nói Tống Thanh Hàn đã cứu chị gái của Sở Minh, thì có lẽ giữa Tống Thanh Hàn và Sở Minh không có quan hệ thân thiết gì nhiều, Sở Minh cũng không nhất thiết phải quan tâm tới cậu nhiều như vậy.
Nhưng theo như tình huống hiện tại, người ta hình như không chỉ có một chút quan hệ, mà ngược lại là quan hệ rất mật thiết.
Mọi người mặc dù có hoài nghi, nhưng vừa nghĩ đến gia thế của Sở Minh, liền gạt đi ngay cái suy nghĩ đó.
Thay vì quan tâm đến chuyện của mấy gia đình quyền thế này, chi bằng nghĩ xem làm sao có thể diễn tốt hơn nữa, có thể giữ lại vài cảnh quay của mình sau khi chỉnh sửa hậu kì.
Sở Minh chỉ là lên đây thăm Tống Thanh Hàn, sau khi nhìn thấy Tống Thanh Hàn ăn hết đồ ăn trong hộp, mới cầm lấy hộp cơm đã đóng hộp đàng hoàng, trò chuyện với Trương Doanh thêm vài câu, rồi liền rời khỏi.
Trong cả quá trình, trừ lúc đầu Sở Minh dùng ánh mắt lạnh lùng liếc nhìn Lý Nặc ra, thì từ đầu đến cuối anh đều không giao lưu mấy với người trong đoàn.
Đợi đến khi đoàn người Sở Minh rời đi, những nhân viên trong đoàn mới rôm rả trở lại. Còn có những người cầm đồ ăn vặt và nước uống trong tay, chạy về phía Tống Thanh Hàn, như có như không mà nịnh bợ cậu, thái độ hoàn toàn khác với trước đây.
Tống Thanh Hàn thầm thở dài trong lòng, nhưng trên mặt vẫn nở một nụ cười vô cùng tự nhiên, tựa như không phát hiện ra hàm ý sâu xa trong lời nói của họ.
Đồ cáo già!
Trong lòng mọi người thầm mắng một câu, cuối cùng không moi được chút thông tin vào về Sở Minh từ miệng của Tống Thanh Hàn cả.
Lý Nặc dùng ánh mắt sắc lạnh nhìn về phía đám diễn viên nhỏ trước đây luôn vây quanh cô, một câu chị Nặc, hai câu chị Nặc, bây giờ lại đang tụ tập quanh Tống Thanh Hàn, khẽ nhếch khóe môi.
Ai không muốn leo lên người Sở Minh thì liền cao quý hơn người khác?
Tên Tống Thanh Hàn này, chẳng lẽ chưa từng nhờ vả sự giúp đỡ từ Sở Minh sao?
So với bọn họ, thì trái tim chân thành của cô, lại không đáng là gì trong lòng Sở Minh!
Lý Nặc nhớ lại ánh mắt trước đó của Sở Minh, vô cùng lạnh lùng, không chút cảm tình, không khỏi cúi thấp đầu.
Lẽ nào, cô thật sự đã sai rồi sao?
Cô chỉ là, chỉ là muốn theo đuổi thứ mà mình thích thôi mà...
Phần quay phim buổi sáng rất thuận lợi, thêm vào đó là sự xuất hiện của Sở Minh, Trương Doanh cũng vui vẻ mà cho mọi người nghỉ ngơi nửa tiếng đồng hồ. Đến khi đồ ăn trong bụng mọi người tiêu hóa được kha khá rồi, ông mới đứng dậy cầm loa lên hét một câu: "Chuẩn bị bắt đầu."
Phần quay kế tiếp vẫn diễn ra theo kế hoạch, nhưng không biết vì sao, trạng thái của Lý Nặc lại có chút bất thường. Trong những cảnh tiếp theo, cô NG rất nhiều lần. Mặc dù sau đó cô cũng từ từ điểu chỉnh lại được, nhưng sắc mặt của Trương Doanh lại không dễ coi chút nào.
Ông không quan tâm mấy diễn viên này đang tính toán cái gì trong đầu, chỉ cần họ nghiêm túc quay phim, ông cơ bản sẽ mắt nhắm mắt mở cho qua, nhưng một khi vì chuyện riêng mà chậm trễ tiến độ quay... Trương Doanh ngay lập tức không vui.
"Tố Lăng, cô qua đây một chút."
Trước đây Trương Doanh vẫn quen gọi tên của Lý Nặc, nhưng lần này, ông lại gọi cô bằng tên vai diễn mà cô thủ vai như những người khác.
Đây là một tín hiệu của sự nguy hiểm.
Tim Lý Nặc bỗng đập nhanh, đầu óc trước đó bị Sở Minh làm cho đảo lộn cuối cùng cũng tỉnh táo lại, cô định thần, bước về phía Trương Doanh.
Trương Doanh nhìn Lý Nặc, đột nhiên thở dài, đưa cô đi đến một góc không người: "Lý Nặc, tôi biết bố cô là gạo cội trong nghề, tài năng của cô cũng rất xuất chúng, dưới sự chỉ dạy của ông ấy, tôi không ngờ sẽ có ngày được hợp tác với cô."
Lý Nặc lặng lẽ theo sau lưng ông, dịu giọng nói: "Bố cũng thường nhắc về ông với tôi."
"Tôi hôm nay đành cậy quyền người lớn vậy," Trương Doanh dừng bước, quay đầu nhìn Lý Nặc, "Vì nể mặt bố cô, tôi không nói gì cô cả, chỉ muốn khuyên cô một câu, Sở thị... Không phải là người mà Lý gia nhà cô có thể trêu chọc."
"Nhưng mà..."
"Lý Nặc, cô không còn nhỏ nữa, cô đã lăn lộn trong nghề này hơn hai mươi năm rồi, vẫn nhìn không ra sao."
Trương Doanh ngắt ngang lời giải thích của Lý Nặc, "Cô điên rồi."
"Tôi chỉ muốn thử xem," Lý Nặc cau mày, gân cổ lên nói, "Ông lúc trước không phải cũng từng nói vậy sao?"
"Không thử, thì làm sao biết được là không thể?"
"Cô lại dám dùng lời nói của tôi để cãi lại tôi."
Trương Doanh lắc đầu, "Nhưng chuyện này, phải được xây dựng trên cơ sở anh tình tôi nguyện."
"Sở tiên sinh không hứng thú với cô, chuyện cô đang làm bây giờ, chỉ là mua dây buộc mình mà thôi."
Trương Doanh không hề lưu tình mà vạch trần những điều mà trước đây Lý Nặc cố ý bỏ qua.
"Tôi..."
"Cô nghĩ cho kĩ đi."
"Chọc Sở tiên sinh tức giận, Lý gia nhà cô không thể nào chịu nổi lửa giận này đâu."
Cũng may những cảnh quay hôm nay của Lý Nặc đã quay xong rồi, Trương Doanh liền để cô ở đó tự mình suy ngẫm, nhấc chân quay trở về phim trường.
"Được rồi, cảnh tiếp theo..."
Những cảnh quay hôm nay của Tống Thanh Hàn rất quan trọng, sau khi cậu quay xong những phân cảnh trong miếu với Trương Doanh Bản, thì vẫn còn lại một số cảnh độc diễn.
Cảnh độc diễn, so với cảnh diễn đông người nhà nói, trông có vẻ đơn giản hơn nhiều, nhưng thật ra yêu cầu đối với kĩ năng diễn xuất của diễn viên lại rất cao.
Bởi vì khi diễn tập thể, bạn có thể căn cứ vào diễn xuất của đối phương mà điều chỉnh trạng thái của mình, thậm chí có lúc không cẩn thận mà quên mất lời thoại, cũng có thể chờ đối phương thoại xong rồi tiếp lời, tỉ lệ NG cũng thấp hơn nhiều.
Lâm Vân dựa theo tấm ảnh lúc trước mà dặm lại trang điểm cho Tống Thanh Hàn, dặm lại phần khối sáng một chút: "Xong rồi."
"Cảm ơn chị Vân."
Tống Thanh Hàn cười với Lâm Vân, rồi đứng dậy đi về phía ngôi miếu.
Lân Vân vừa sắp xếp lại đồ trang điểm, vừa liếc nhìn xung quanh.
Những người trước đây thầm cười nhạo Tống Thanh Hàn, bây giờ lại dùng đôi mắt sáng rỡ nhìn Tống Thanh Hàn, thật đáng mỉa mai... Và nực cười.
Bọn họ chỉ thấy được mối quan hệ giữa Tống Thanh Hàn và Sở Minh rất tốt, nhưng lại không ý thức được, dựa vào năng lực của chính Tống Thanh Hàn, chỉ cần có một cơ hội, cậu liền đủ sức đứng vững trong nghề này.
Thay vì mượn Tống Thanh Hàn để leo lên người Sở Minh, còn không bằng tự mình tạo mối quan hệ tốt với Tống Thanh Hàn, để lại một chút ấn tượng tốt.
"Lâm Vân, chị thật may mắn nha... Tên Tống Thanh Hàn này có vẻ được Sở tiên sinh nâng đỡ..."
Lâm Vân mỉm cười nhìn một thợ trang điểm đang ngồi đó lải nhải, rất lâu sau mới nhẹ nhàng đáp lại: "Đúng đó, tôi cảm thấy mình cũng khá may mắn."
Nếu không, thì sao cô có thể từ trong đống gạch vụn mà tìm ra được một viên ngọc sáng chứ?
"Cảnh thứ bảy, A!"
Bảng quay phim cạch một cái, Tống Thanh Hàn nhắm mắt, khi một lần nữa mở ra, lại như biến thành một người khác vậy, trở nên tàn bạo, gương mặt bình tĩnh đến đáng sợ làm cho người ta thấy lạnh lẽo.
Cậu từ từ bước vào phạm vi của máy quay, máy tạo gió đang mở hết công suất làm bộ trang phục đen tuyền của cậu bay lên, như một con bướm đen đang theo gió mà bay lượn trên đỉnh núi cao, mang lại một loại cảm giác sa ngã.
Khuôn mặt đẹp trai, tuấn tú, hệt như tranh vẽ, rõ ràng là một người nhà tiên, nhưng lại làm lòng người bất an, tựa như đang giam giữ trong mình một con ác thú ăn thịt người to lớn, chỉ cần sơ sẩy một chút là nó sẽ nhảy bổ ra, nuốt chửng tất cả mọi thứ, kể cả nó.
Cao thượng hay sa đọa, thành tiên hay nhập ma, tất cả đang đấu tranh trong người y, y có lúc trong sáng như vầng trăng, lại có lúc đen tối, ác độc như quỷ dữ.
Máy quay chính vẫn luôn tập trung quay lại những thay đổi trong cảm xúc của Tống Thanh Hàn. Khi vẻ mặt bình tĩnh của cậu dần tan biến, Trương Doanh lấy tay ra hiệu, tổ đạo cụ liền nhanh chóng hành động.
"Hự--" Dây cáp bỗng chốc thắt chặt, Tống Thanh Hàn như đạp lên không trung, toàn thân chỉ có mình eo đang chịu lực, nhưng vẫn thể hiện ra được một tư thế tự nhiên mà đẹp đẽ, trên không trung chậm rãi xoay chuyển, làm cho người ta cảm thấy cậu đã sớm phát điên rồi.
Trong nguyên tác, cảnh này chính là cảnh trước khi Vô Miểu Tiên Quân chết.
Y bị Tố Lăng làm vỡ đan điền, ma đan vỡ vụn, vốn không thể vượt qua cái chết.
Linh lực còn sót lại của y, vốn có thể giúp ý sống được như một người phàm, nhưng y lúc này lựa chọn dùng hết linh lực của mình, lại càng không thể vượt qua được cái chết, y há chẳng phải là điên rồi sao?
Nếu như chỉ