Chương 60: Du͙ƈ vọиɠ chiếm hữu
Khi độ hot về chuyện học vấn của Tống Thanh Hàn mới vừa qua không bao lâu, trên mạng lại nổ ra tin tức một ngôi sao đang nổi tên Thẩm Trạm, gạ tình fan rất nhiều lần trên mạng xã hội, trong đó còn có cả một cô bé vị thành niên.
Tin tức bị truyền ra này có hình, có video, thậm chí có cả cha mẹ của những fan bị lừa này ra mặt gào khóc tố cáo. Trong nháy mắt, Thẩm Trạm nổi tiếng như mặt trời ban trưa này bị dồn vào đường chết.
Người quản lý của Thẩm Trạm vội vàng trốn tránh đám paparazzi đang bu đến như ruồi nhặng bu đống phân, lao vào một căn nhà khác nơi Thẩm Trạm đang ẩn náu.
"Cậu nói xem đây là chuyện gì hả?!"
Người quản lý cẩn thận đóng cửa lại, cố nén giọng, nói với Thẩm Trạm đang xanh mặt ngồi trên sô pha: "Loại chuyện như thế này cũng không biết tiết chế một chút!"
"Bây giờ có hình, có video, cậu nói xem công ty làm thế nào bảo vệ được cậu?!"
".... Em đã rất cẩn thận rồi."
Thẩm Trạm châm một điếu thuốc, cả mặt đều là vẻ bực bội, "Ai mà biết được con bé đó vẫn còn chưa thành niên chứ, là chuyện anh tình tôi nguyện..."
"ANH-TÌNH-TÔI-NGUYỆN" Người quản lý bị thái độ này của hắn làm cho tức hộc máu, "Bây giờ không phải đang nói đến chuyện anh tình tôi nguyện, mà bây giờ chuyện này không biết bị ai làm lớn chuyện rồi, có ghi chép, còn có cả video!"
"Cậu suy nghĩ kĩ lại cho tôi, làm sao đối phó với bọn paparazzi ngoài kia!"
Quần áo trên người Thẩm Trạm nhăn nhúm hết cả, hít vào một hơi khói làm người ta khó thở. Hắn cười hahaha vài tiếng, lắc lắc đầu: "Anh vẫn chưa hiểu sao, đây đâu phải chuyện ngoài ý muốn, mà là có người đang muốn ép chết tôi!"
Quản lý cau mày, nhạy bén hỏi: " Cậu gần đây đắc tội ai sao?"
Thẩm Trạm giơ tay rít thêm một hơi thuốc, im lặng không nói gì, ngầm thừa nhận.
Quản lý: "..."
"Cậu đã làm gì?"
"Cậu đắc tội ai?"
Quản lý cẩn thận nhớ lại một lượt lịch trình của Thẩm Trạm. Hắn ta gần đây ngoài nhận một bộ phim thần tượng ra, cũng đâu có làm gì khác?
Độ nổi tiếng của nữ chính và nam thứ trong bộ phim kia cũng không bằng Thẩm Trạm. Thẩm Trạm cho dù có xấu tính xấu nết như thế nào đi chăng nữa, cũng không thể nào đắc tội người ta đến mức như vậy mới đúng!
"Đắc tội An Ý Như?"
"Hay là Triệu Minh Hâm?"
"Hay là một người nào khác?"
Thẩm Trạm dù sao cũng là nghệ sĩ nổi tiếng nhất trong tay anh, nếu như chưa đến đường cùng, quản lý cũng không muốn từ bỏ hắn như vậy, cố gắng đè nén tức giận trong lòng, từ từ hỏi.
"Tống Thanh Hàn."
Thẩm Trạm nằm vật ra sô pha, giọng nói đầy cay đắng.
"Ai cơ?!"
Quản lý không dám tin vào tai mình, "Tống Thanh Hàn?"
"Sau lưng cậu ta là Sở tiên sinh, sao cậu dám..."
Mặt Thẩm Trạm cũng đầy lo lắng. Hắn rõ ràng đã làm rất kín kẽ, lẽ ra không có ai phát hiện ra được mới đúng...
Nhưng cục diện bây giờ lại nói rõ cho hắn rằng, chuyện hắn làm, đã thật sự bị người ta để mắt tới, thậm chí đối phương còn rất cay nghiệt, dùng cách làm còn tuyệt tình hơn để trả đũa.
Tống Thanh Hàn... Số phận thật may mắn....
Bởi vì chuyện này, công việc của Thẩm Trạm bị ngưng, cả ngày làm tổ trong căn hộ của mình, không dám ló mặt ra ngoài, danh tiếng cũng rớt xuống ngàn trượng.
Những fan vốn đang ủng hộ hắn, vì mãi không thấy hắn đăng bài thanh minh, tâm cũng thành tro tàn.
Quản lý nhìn Thẩm Trạm ngày càng suy sụp, tim cũng lạnh dần.
Nếu như chuyện này là do Sở Minh đứng sau, vậy Thậm Trạm chắc chắn bị phế rồi.
Anh ta thay vì phí thời gian trên người một tên phế nhân, thì đi tìm một viên ngọc sáng mới còn hơn.
Gần đây trong công ty cũng có vài người mới đến, trông cũng khá ổn...
Dần dần, quản lý cũng ít lui tới căn hộ của Thẩm Trạm, ekip của hắn ta cũng bị công ty gọi về, thậm chí bởi vì làm liên lụy đến danh tiếng của công ty, mà công ty còn tuyên bố trừng phạt đối với hắn ta.
Bố mẹ của cô bé vị thành niên kia cũng quấn lấy không buông, công ty của Thẩm Trạm phải bồi thường một khoản tiền rất lớn mới từ từ áp chế được.
Chuyện này, trong con mắt của quần chúng hóng hớt, chỉ là nhiều thêm một chuyện để chửi rủa mà thôi, nhanh chóng liền bị những tin tức sốt dẻo khác dìm xuống.
Nhưng trong danh sách những sao nam đang nổi tiếng, sẽ không bao giờ xuất hiện tên của Thẩm Trạm nữa.
Chuyện này thuận lợi đến mức Trần An cũng cảm thấy lạ.
Những tấm ảnh và video kia là vào một ngày nào đó, Trần An nhìn thấy trong email của mình, đính kèm theo đó là ghi chép điều tra, so với những gì mà anh điều tra ra trước đó thì không có gì bất đồng cả.
Thẩm Trạm.
Năm đó cùng Tống Thanh Hàn thử vai trong đoàn phim , kết quả, Tống Thanh Hàn lên hương, còn hắn ta lại rớt xuống. Vốn nghĩ chuyện này cứ như vậy mà qua đi, ai ngờ đâu Thẩm Trạm lại vẫn luôn ghi hận trong lòng, nhiều lần âm thầm thừa nước đục thả câu. Nếu như không phải Tống Thanh Hàn may mắn, chỉ e là sẽ thật sự bị hắn ta cắn xé rồi.
Trần An trước giờ cũng không phải là một người lương thiện. Những tấm hình và video này, sau khi anh đi mời người giám định, thấy không hề bị làm giả, liền bắt tay vào chuẩn bị.
Nếu như đã làm ra những chuyện này, vậy phải chịu chút trách nhiệm, cũng là chuyện hợp tình hợp lý mà.
Chỉ là Trần An không ngờ tới, công ty của Thẩm Trạm lại dứt khoát như vậy, trực tiếp từ bỏ một nghệ sĩ đang nổi, đồng thời là một hạt giống tốt như Thẩm Trạm, thẳng tay rũ bỏ mọi mối quan hệ giữa mình với Thẩm Trạm. Tiếp sau đó, bởi vì một số hành động mà giúp công ty lôi kéo được không ít ấn tượng tốt, vì thế dù Thẩm Trạm có mang tiếng xấu, nhưng công ty lại không phải chịu ảnh hưởng gì.
Những chuyện này Trần An cũng không giấu diếm Tống Thanh Hàn, bởi vì những chuyện như thế này, về sau sẽ ngày càng nhiều hơn, anh không hi vọng Tống Thanh Hàn không hay biết gì, chuyện này đối với một nghệ sĩ mà nói, cũng không phải chuyện tốt.
Tống Thanh Hàn nhìn lại câu chuyện từ đầu đến cuối, ngước đầu lên hỏi: "Trước đây tung tin em hút chích, loan tin Sở Hàm là bạn gái của em, tung tin em chỉ học hết cấp ba, đều là một tay hắn ta làm?"
Trần An rút ra một điếu thuốc, nghĩ gì đó, rồi lại dắt nó ra sau tai, gật đầu: "Theo như điều tra thì đúng là như vậy."
Tống Thanh Hàn: "..."
Thẩm Trạm sẽ gặp phải chuyện xấu như vậy, Tống Thanh Hàn có biết. Năm đó, Thẩm Trạm nhờ vào Phương Du mà nổi tiếng một khoảng thời gian, sau đó cũng nhận thêm một hai dự án nữa, duy trì được danh tiếng. Nhưng sau đó, vì ngủ quên trong chiến thắng của Phương Du, mà kĩ năng diễn xuất ngày càng thụt lùi, dẫn đến việc sau đó hắn dần dần chìm xuống. Cũng vào ngay lúc này, chuyện hắn gạ tình fan cũng bùng nổ.
Chỉ là kiếp này, thời gian bùng nổ lại sớm hơn không ít.
Tống Thanh Hàn cũng không để chuyện này ảnh hưởng đến mình, cậu chỉ cảm thấy... Thế sự thật vô thường.
Trần An thấy cậu không lộ ra bất cứ thương cảm nào đối với Thẩm Trạm, thầm gật đầu, sau đó đột nhiên nhớ đến một chuyện: "Lúc trước tôi đọc được trên mạng, một bạn học cũ của cậu nói gia cảnh nhà cậu không tốt lắm, cha mẹ cậu..."
Sắc mặt Tống Thanh Hàn lạnh xuống, rũ mi: "Em với cha mẹ đoạn tuyệt quan hệ rồi."
"Hả?"
Trần An nhíu mày.
Tống Thanh Hàn lắc đầu: "Cơ thể em có hơi... đặc biệt, nên vào lúc sinh em ra, cha mẹ đã muốn vứt bỏ em, em là do một tay bà ngoại nuôi lớn, bà ngoài qua đời rồi, em liền một mình đến Bắc Kinh."
Trần An không ngờ rằng cảnh ngộ của Tống Thanh Hàn lại thê thảm đến vậy.
Vì trông Tống Thanh Hàn... Giống một thanh niên được giáo dục vô cùng tốt. Thường thì những người trẻ tuổi có khí chất như thế này, sẽ sinh ra trong một gia đình có gia cảnh tốt mới đúng.
Anh thở dài, hơi áy này: "Tôi chỉ muốn tìm hiểu cặn kẽ một chút, dù sao thì...."
Nghệ sĩ không giấu được chuyện riêng mà.
Không biết khi nào, chuyện gia đình của cậu sẽ bị lôi ra đây.
Tống Thanh Hàn gật đầu: "Em hiểu mà."
"Hồi nãy cậu nói, cơ thể cậu có chút đặc biệt..." Trần An không biết có nên hỏi hay không.
Theo trách nhiệm của một người quản lý mà nói, anh bắt buộc phải hiểu cặn kẽ về nghệ sĩ của mình.
"Em là người song tính."
Tống Thanh Hàn bình tĩnh nói.
Trần An: "..."
"Chuyện này... Còn có ai biết nữa?"
Trần An run rẩy lấy điếu thuốc dắt sau tai xuống, đưa lên miệng.
"Sở Minh."
"Được rồi, chuyện này tôi sẽ xử lý, cậu..." Trần An đột nhiên không biết nói gì, dù sao, tin này đối với anh mà nói, thật sự quá động trời.
"Em sẽ chú ý ạ."
Tống Thanh Hàn nghiêm túc an ủi Trần An.
Trần An nghĩ cũng đúng, Tống Thanh Hàn trừ ngoại hình trông hơi thanh tú đến mức yêu nghiệt ra, thì những điểm khác trông cũng không hề nữ tính. Chuyện này, nếu như Tống Thanh Hàn không nói ra, vậy thì anh cũng sẽ không nghĩ Tống Thanh Hàn là như vậy.
Chỉ là...
Trần An cau mày: "Chuyện này phía cha mẹ của cậu chắc chắn biết..."
Nếu như cha mẹ không nể chút tình thân này mà đứng ra công khai, vậy điểm đặc biệt trên cơ thể Tống Thanh Hàn rất có khả năng sẽ biến thành một điểm để công chúng công kích.
"Em từ nhỏ đã không sống cùng họ rồi."
Tống Thanh Hàn cũng cau mày theo: "Hộ khẩu của em cũng ở nhà bà ngoại, tên cũng đổi luôn."
Nhưng không biết là cặp cha mẹ kia có trực tiếp tìm đến tận cửa hay không.
Trần An thở dài: "Như vậy không ổn, gần đây kĩ thuật y học cũng hiện đại nhiều rồi, đến lúc đó sắp xếp làm phẫu thuật..."
Tống Thanh Hàn chợt sững sờ một chút, ngắn đến mức không nhận ra, gật đầu: "Dạ."
Trần An đưa cho cậu vài kịch bản mới nhận được, rồi mang tâm trạng vô cùng lo âu rời đi.
Tống Thanh Hàn nhìn bóng Trần An biến mất sau cánh cửa, ngây người ra một lúc, sau đó cầm điện thoại lên, gọi cho Sở Minh.
"Tút---" Tống Thanh Hàn nhìn đồng hồ, đột nhiên nhớ ra Sở Minh chắc vẫn còn trong giờ làm, liền vội vàng bấm tắt.
Cậu cuộn mình trên sô pha, vô vàn cảm xúc đan xen trong lòng.
"Tinh reng reng---" Tiếng chuông điện thoại lanh lảnh vang lên, Tống Thanh Hàn ngẩng đầu đang vùi trên đầu gối lên, ngón tay run rẩy nhấn nghe.
"Alo..."
"Alo, Hàn Hàn, có chuyện gì hả?"
Giọng Sở Minh hơi trầm thấp, khi nói chuyện với Tống Thanh Hàn, ngữ điệu bất giác trở nên dịu dàng.
"Không có gì."
Tống Thanh Hàn nghe câu hỏi với giọng nói đầy lo lắng của Sở Minh, chớp chớp mắt: "Chỉ là... Hơi nhớ anh thôi."
Tim Sở Minh thắt lại, dù vậy vẫn như đang chìm trong mật ngọt, giọng nói đầy ngọt ngào, nói: ".....Ừm."
"Hàn Hàn."
"Dạ?"
"Có muốn đến Sở thị xem thử không?"
Sở Minh gõ gõ bàn, ánh mắt thâm trầm, nhưng ngữ khí lại dịu dàng, nhẹ nhàng: "Muốn ăn cơm sườn em làm."
Tống Thanh Hàn ngây người ra một chút, sau đó cười nói: "Được."
Môi Sở Minh tràn ngập ý cười.
Anh cuối cùng cũng có thể đem một chú mèo hoang nhỏ luôn sở bị người khác tổn thương, nuôi thành một chú mèo nhà có thể ngửa cái bụng xinh xinh của mình ra cho anh vuốt ve rồi.
Tống Thanh Hàn lấy sườn mình mua trước đó một ngày trong tủ lạnh ra, sau đó dùng nước nóng trụng sơ, nấu cho Sở Minh món sườn kho nấm, bỏ vào trong hộp cơm, rồi thay một bộ đồ khác, hóa trang một chút, liền cầm hộp cơm đi ra ngoài.
Tòa nhà của tổng công ty tập đoàn Sở thị tọa lạc ở trung tâm thành phố "tất đất tấc vàng" của thủ đô, tòa nhà cao chọc trời trông rất mạnh mẽ, huy hoàng, tràn đầy khí thế của giới thượng lưu.
"Xin chào, tôi tìm Sở Minh."
Tống Thanh Hàn đứng ở quầy lễ tân, mỉm cười nói.
"Xin hỏi anh có hẹn trước chưa ạ?"
Nụ cười của chị gái lễ tân thật dịu dàng và lễ phép.
"Quét mặt có được không?"
(thường người ta đi làm quét thẻ từ, nên Hàn Hàn hỏi quét mặt được không- ER)
Tống Thanh Hàn nghiêng đầu suy nghĩ, kéo khẩu trang trên mặt xuống, "Nếu như không được..."
Chị gái lễ tân nhìn liếc qua mặt cậu, sau đó sửng sốt: "Hàn Hàn?"
Tống Thanh Hàn mỉm cười với cô.
Chị gái lễ tân hơi tiếc nuối: "Nhưng công ty quy định..."
Tống Thanh Hàn rất thông cảm gật đầu: "Tôi hiểu mà."
Chị gái lễ tân hơi không nỡ, áy náy cười với cậu.
Tống Thanh Hàn rời khỏi quầy lễ tân, cúi đầu gọi điện thoại cho Sở Minh.
Không bao lâu, Ngụy Khiêm liền vội vàng từ thang máy đi ra.
"Hàn thiếu."
Ngụy Khiêm tươi cười đi về phía Tống Thanh Hàn.
"Phiền cậu đi một chuyến rồi."
Tống Thanh Hàn mím mím môi, "Công ty có quy định..."
Ngụy Khiêm liếc qua chị gái lễ tân, cười nói: "Sau này Hàn thiếu tới đây thì không cần