Chương 69: Tái khám
Dù sao cũng dầm một trận mưa, trang phục trên người và toàn thân Tống Thanh Hàn đều ướt sũng. Uống xong nước gừng, Phùng Hoan vẫy tay, cho mọi người tự mình nghỉ ngơi.
Tống Thanh Hàn vào phòng thay đồ, thay một bộ đồ khô ráo và thoải mái. Lâm Thiền vẫn lo cậu nhiễm lạnh do lúc nãy dầm mưa liên tục mấy tiếng đồng hồ nên khăng khăng bắt cậu mặc thêm một chiếc áo khoác mỏng.
"Ngày mốt!"
"Ngày mốt nhớ tới quay tập 2 nhé!"
Phùng Hoan ở phía sau gào khàn cả cổ. Độ Nhẫm tinh nghịch quay đầu lại lè lưỡi với ông. Phùng Hoan buồn cười mà làm một động tác tay, hai người trông có vẻ rất thân quen.
Cô đi nhanh vài bước để bắt kịp Tống Thanh Hàn, sau đó đưa tay vỗ vỗ vai Tống Thanh Hàn: "Hey!"
Tống Thanh Hàn dừng bước chân, quay đầu lại, mỉm cười: "Chị Độ."
Độ Nhẫm nhướng nhướng mày, vốn đang muốn hỏi cô già vậy sao, nhưng lại nhớ ra Tống Thanh Hàn hiện tại vẫn chưa tới 24, 25 tuổi, chắc chắn nhỏ hơn mình, nên đành mím mím môi, ừm một tiếng: "Biểu hiện lần này của cậu khá đấy."
Trên mặt của Tống Thanh Hàn hiện lên sự vui mừng, có chút ngại ngùng, nói: "Cảm ơn."
Độ Nhẫm nhún nhún vai, giọng nói nhẹ nhàng: "Rất ít người mới lên tay nhanh như cậu, tôi thân với đạo diễn Phùng lắm, nhìn một cái là biết ngay, ông ấy rất hài lòng với cậu."
"Có lẽ nên nói, không hổ là người đàn ông có thể nổi tiếng chỉ sau một đêm nhỉ?"
Độ Nhẫm chọc ghẹo.
Nụ cười của Tống Thanh Hàn trầm xuống, nhưng khi nhìn kĩ, lại không phát hiện ra điều gì khác thường.
Cậu im lặng lắc đầu, sau đó tìm một cái cớ, mỗi người mỗi ngả với Độ Nhẫm.
Nhìn xe của Tống Thanh Hàn nghênh ngang rời đi, nụ cười trên mặt Độ Nhẫm cũng từ từ trầm xuống.
Trợ lý của cô đứng ngay kế bên, trong lòng đột nhiên thấy lo lắng: "Độ Độ?"
Độ Nhẫm hoàn hồn lại, đeo lên mặt một chiếc kính râm, dùng thái độ như không có gì mà vẫy vẫy tay: "Nhanh về nào, tôi muốn ăn một bữa thịnh soạn!"
Trở lý cẩn thận nhìn sắc mặt của cô, sau khi thấy không có gì bất ổn, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, cười vui vẻ: "Chị Kim cố ý dặn dò, không thể để em ăn quá nhiều, vậy nên bữa ăn thịnh soạn tối nay, em vẫn nên kiềm chế bản thân mình."
"Biết rồi."
Độ Nhẫm cúi đầu một cách ỉu xìu, bị trợ lý kéo vào trong xe.
"Chị nói xem." Độ Nhẫm sờ cằm, nhỏ giọng nói, "Chị cảm thấy Tống Thanh Hàn là người như thế nào?'
"Hả?"
Trợ lý cũng là người đã cùng cô xông pha trong giới từ đó đến nay, trong nháy mắt liền nghe hiểu ý nghĩa đặc biệt ẩn giấu sau câu nói này, trầm tư một lúc mới nói: "Cậu ấy rất giỏi."
"Vậy sao... Chị cũng cảm thấy vậy hả?"
Độ Nhẫm ngây người một chút, cười nói "Vừa ra mắt liền có ba bộ phim nổi đình nổi đám."
"Người với người, không thể nào so sánh được."
"Độ Độ, em cũng rất giỏi."
Trợ lý khen cô một câu.
"Có thể."
Độ Nhẫm không mặn không nhạt mà nói một câu cho có lệ.
Cô nhìn ra ngoài cửa, day day giữa trán.
Mới tập 1 mà thôi, biểu hiện của Tống Thanh Hàn đã xuất sắc vậy rồi, mặc dù có thể là nhờ hoàn cảnh, hoặc là nhờ trước đây cậu từng đóng phim trinh thám, nhưng cậu nhanh như vậy mà đã nắm bắt được điểm tinh túy của chương trình này... Nếu như Phùng Hoan có ý muốn nâng đỡ cậu, chỉ cần lúc biên tập để tâm hơn một chút, vậy thì địa vị của Tống Thanh Hàn trong chương trình này nhất định sẽ vững chắc.
Mà chương trình này dài như vậy, tỉ lệ lên sóng của Tống Thanh Hàn nhiều hơn, vậy thì có người sẽ bị cắt bớt tỉ lệ lên sóng.
Có điều, người nên lo lắng nhất không phải cô là được...
Độ Nhẫm đè nén tâm tư phức tạp của mình xuống, từ trong túi xách tay lấy ra một bao thuốc lá của nữ, nhìn vẻ mặt không tán đồng của trợ lý, vội vàng nói: "Em chỉ ngửi mùi thôi, không hút."
Nói xong, cô bỏ bật lửa vào lại trong túi, ngậm điếu thuốc, nhìn ra bên ngoài.
Tống Thanh Hàn theo xe về lại khách sạn, vừa mới xuống xe liền bị Lâm Thiền đẩy đi tắm, khi ra ngoài, trên bàn đã bày đầy đồ ăn, Lâm Thiền thì đang đứng một bên gọi điện thoại.
"Dạ, dạ, anh Trần yên tâm, em nhất định sẽ chăm sóc tốt cho anh Hàn..." Lâm Thiền gật đầu như gà mổ thóc, nhìn thấy Tống Thanh Hàn đi ra, liền mỉm cười, chỉ tay lên bàn, sau khi nói vài câu với Trần An, đầu bên kia liền cúp máy.
Tống Thanh Hàn ngồi xuống ghế, mở hộp ra, suy nghĩ rồi chụp một tấm hình, nhấn vào hình đại diện của Sở Minh, gửi cho anh.
Hàn Hàn: Mới làm việc xong, ăn cơm chưa?
[Hình ảnh.jpg]
Chưa tới nửa phút, Sở Minh đã trả lời lại.
Sở đại cẩu: Chưa ăn qwq
Hàn Hàn: Vuốt vuốt, khi nào về nấu món sườn cho anh ăn.
Sở đại cẩu: Được ⊙▽⊙
Tống Thanh Hàn vừa ăn cơm, vừa câu được câu mất mà trò chuyện với Sở Minh, dường như bữa cơm không mùi không vị này đã trở nên ngon miệng hơn một chút.
Trên mặt là nụ cười nhẹ nhàng và dịu dàng.
Lâm Thiền quay người lại, nhìn thấy biểu cảm trên mặt Tống Thanh Hàn, những lời trước đó muốn nói bỗng nghẹn lại trong cổ họng, suy nghĩ một chút, cẩn thận từng chút mà mở cửa, lui ra ngoài.
Anh Hàn nhất định rất thích Sở tiên sinh.
Anh ấy chỉ khi ở bên Sở tiên sinh mới để lộ ra biểu cảm dịu dàng một cách chân chính như vậy...
Lâm Thiền hồi thần lại, nhét điện thoại trên tay vào lại trong túi, nhìn cánh cửa đã đóng lại sau lưng, cất bước về phòng mình.
Hàn Hàn: Đạo diễn nói ngày mai được nghỉ ngơi một ngày ~ em đi mua quà cho anh nha =3=
Sở Minh đọc tin nhắn Tống Thanh Hàn gửi, nở nụ cười.
"Sao rồi, sao rồi?"
Quý Như Diên nhìn con trai lớn nhà mình cầm điện thoại cười ngây ngốc, không nhịn được mà thò đầu qua hỏi: "Đang nói chuyện với Hàn Hàn hả?"
"Ừm."
Sở Minh úp điện thoại lại trên bàn, nụ cười trên mặt vẫn chưa tắt: "Hàn Hàn nói ngày mai được nghỉ."
"Lần này Hàn Hàn đi đâu làm việc?"
Quý Như Diên cũng hiểu tính chất công việc của Tống Thanh Hàn, "Cũng không biết thằng bé có ăn uống đàng hoàng không nữa."
Sở Minh nhìn vẻ mặt như "tim gan" của mình đang chịu khổ của mẹ, nghiêng đầu suy nghĩ: "Vậy ngày mai qua đó thăm em ấy."
("tim gan": tâm can, ý chỉ người nào đó mình rất yêu thương, rất thân thiết.)
Quý Như Diên không hề phản đối, ngược lại còn tán đồng mà gật đầu: "Bác sĩ Smith hôm nay đã đến Chiết Giang rồi, nếu ngày mai con đi, có thể tiện thể đi kiểm tra thử xem."
Sở Minh khẽ nhắm mắt lại, im lặng, ngón tay đặt trên bàn bất giác gõ nhịp.
Quý Như Diên nhìn dáng vẻ này của anh, thở dài: "Hàn Hàn dù sao cũng cần biết."
"Ừm."
Sở Minh lạnh nhạt ừm một tiếng, "Con biết nên làm thế nào."
Quý Như Diên nhìn khuôn mặt bình tĩnh, không nhìn ra chút cảm xúc nào của anh, đứng dậy vỗ vỗ vào vai anh: "Giữa người yêu với nhau, quan trọng nhất chính là thẳng thắn, thành thật, mẹ và ba con đã nhiều năm cùng nhau vượt qua bao gian khổ, ông ấy không giấu diếm mẹ chuyện gì, mẹ không có chuyện gì giấu diếm ông ấy cả."
"Nhưng chuyện của đám trẻ các con, vẫn nên do các con tự mình quyết định."
Quý Như Diên an ủi anh hai câu rồi đứng dậy đi lên lầu.
Sở Minh ngồi tại chỗ một lúc, dáng người thẳng tắp, giống như một ngọn núi to lớn, đứng sừng sững dưới ánh đèn.
Quý Như Diên đứng trên góc cầu thang liếc nhìn anh một cái, thở dài thườn thượt.
Sở Minh cúi đầu, cầm điện thoại trên bàn lên, màn hình vẫn đang dừng ở tin nhắn Tống Thanh Hàn gửi qua.
Ánh mắt anh dần trở nên dịu dàng mà thâm thúy, ngón tay nhẹ nhàng ma sát trên màn hình, sau đó gõ một câu vào khung trò chuyện.
Sở đại cẩu: Ngày mai bay qua đó thăm em nhé ~(*≧3)(e≦*)
Tống Thanh Hàn nhắn lại ngay lập tức.
Hàn Hàn: ngày mai đến đây hả?
-Mấy giờ?
-Em đi đón anh?
Sở Minh tựa như có thể xuyên qua màn hình mà nhìn thấy đôi mắt đột ngột sáng lên của Tống Thanh Hàn, giống như một chú mèo không chịu bộc lộ cảm xúc một cách thẳng thắn, trên khuôn mặt vừa lạnh lùng, vừa xinh đẹp kia chắc chắn là một nụ cười nhàn nhạt...
Anh nghĩ đến phản ứng của Tống Thanh Hàn, tay nhanh chóng nhắn lại: "Không cần, em gửi địa chỉ cho anh, anh trực tiếp qua đó là được."
Không bao lâu sau, Tống Thanh Hàn đã gửi định vị vị trí hiện tại của cậu qua.
Sở Minh sai Ngụy Khiêm mua vé máy bay đến Chiết Giang sáng sớm hôm sau, sau đó cầm điện thoại nói chuyện với Tống Thanh Hàn thêm một lúc, xem đồng hồ, nghĩ đến chuyện Tống Thanh Hàn phải đi quay cả một ngày, chỉ có thể tiếc nuối mà giục cậu đi ngủ.
"Ngủ ngon."
Sở Minh nhìn người thanh niên dáng mảnh tựa trúc, nở một nụ cười nhàn nhạt đang sáng trên màn hình, nhỏ giọng nói một câu rồi mới nhấn nút nguồn, tắt máy.
Ngụy Khiêm thật sự không tài nào hiểu được ông chủ nhà mình đang nghĩ gì.
Anh ta!
Vậy mà!
Giữa đêm!
Nhắn tin cho anh!
Sai anh mua!
Vé máy bay đến Chiết Giang!
Sáng sớm!
Ngày hôm sau!
Đây là cái mạch não gì vậy?!
Ngụy Khiêm xem lại lịch làm việc ngày hôm sau của Sở Minh, phát hiện ra ngày hôm đó vốn đã được để trống, cảm thấy hơi khó hiểu mà nhíu mày, vẫn nên theo ý của Sở Minh mà mua vé máy bay sáng sớm hôm sau đến Chiết Giang vậy.
Lâm Thiền cảm thấy trạng thái của Tống Thanh Hàn ngày hôm nay rất khác.
Hắn cẩn thận nhìn kĩ Tống Thanh Hàn, nhưng lại không nói ra được có chỗ nào khác biệt.
Tóm lại là rất khác.
"Sao vậy?"
Tống Thanh Hàn vào nhà vệ sinh thay một bộ đồ bình thường không hay mặc, một chiếc áo sơ mi len trắng, mỏng, mềm mại khiến cậu trông như một chàng thanh niên vừa mới tốt nghiệp đại học vậy, nụ cười trên mặt nhẹ nhàng, dịu dàng, ánh mắt như phát sáng.
Lâm Thiền ngây người, sau đó gãi gãi đầu: "Không có gì... Chỉ là cảm thấy anh Hàn hôm nay rất vui vẻ."
"Có hả?"
Tống Thanh Hàn vui vẻ đáp lại một câu, ánh sáng trong mắt vừa lấp lánh, vừa lan rộng như dải ngân hà.
"Có."
Lâm Thiền lúc này cuối cùng đã hiểu được rằng, những tính từ mà hắn đọc được trên mạng hóa ra không phải là thông qua "bộ lọc" (filter) của fan, mà thật sự có người mà ánh mắt của người đó có thể vừa bình tĩnh, vừa chói mắt như trăng thanh gió mát, đẹp đến mức làm người ta không tài nào nhẫn tâm đi phá vỡ chúng được.
Hắn đột nhiên có chút đố kị với Sở Minh.
Có điều, hắn cũng hiểu rõ, cho dù Tống Thanh Hàn và Sở Minh không yêu nhau, thì vẫn có rất nhiều người yêu cậu.
Sau khi lại gần, mới phát hiện ra cậu chói mắt đến nhường nào, làm người ta tương tư đến điên dại.
Lâm Thiền cũng không định đi hỏi Tống Thanh Hàn hôm nay tại sao lại vui như vậy. Sau khi hắn bày đồ ăn sáng lên bàn, liền hỏi: "Anh Hàn, hôm nay có muốn đi đâu không?"
"Không..." Tống Thanh Hàn húp một ngụm cháo, mỉm cười, nói với hắn: "Nếu cậu muốn đi mua đồ lưu niệm gì đó thì có thể tự mình đi, không cần để ý đến tôi đâu."
Lâm Thiền mím mím môi, lắc đầu: "Không có, em chỉ hỏi chút thôi."
Tống Thanh Hàn nhạy bén phát hiện ra tâm trạng của trợ lý nhà mình không được vui, đặt chén xuống, lấy giấy lau miệng, khẽ nhíu mày: "Sao vậy?"
"Có chuyện gì hả?"
Lâm Thiền vội vàng lắc đầu phủ nhận: "Đâu có, chỉ là cảm thấy hôm nay khó khăn lắm mới được nghỉ ngơi một ngày, sợ anh Hàn ở trong khách sạn suốt mà buồn chán thôi."
"Vậy sao."
Tống Thanh Hàn thấy hắn không tình nguyện nói ra, cũng không miễn cưỡng nữa, gật đầu, cười nói: "Tôi đã quen rồi."
Lâm Thiền cũng mím môi cười.
"Rì rì--" Điện thoại Tống Thanh Hàn đặt trên bàn rung lên, cậu vội vàng cầm lên, mở màn hình ra xem, gửi số phòng của mình qua.
Lâm Thiền vừa nhìn liền biết ngay người mà Tống Thanh Hàn đang nhắn tin rốt cuộc là ai.
Hắn cúi đầu, dọn chén đũa dùng một lần trên bàn đi, nhẹ nhàng đẩy cửa ra, cầm rác đi ra ngoài.
Sở Minh vừa xuống máy bay liền ngồi lên xe mà Quý Như Diên đã sắp xếp, như ngựa không dừng vó, chạy đến khách sạn mà Tống Thanh Hàn đang dừng chân.
Ngụy Khiêm theo sau lưng anh, lặng lẽ nhìn anh trực tiếp bấm nút thang máy lên lầu, bất lực mà lắc đầu, cũng theo lên.
"Cốc cốc cốc--" Sở Minh nhìn số phòng, gõ cửa.
Không tới nửa phút, cửa phòng liền hé ra một khe hở, sau đó một cái đầu ló ra.
"Anh đến rồi."
Tống Thanh Hàn nhếch khóe môi, mở cửa, nghiêng người để Sở Minh đi vào.
Ngụy Khiêm theo sau để canh chừng cho tổng tài và phu nhân tổng tài yêu đương mà thấy khổ trong lòng!
Sở Minh nhìn lướt qua căn phòng mà Tống Thanh Hàn đang ở, sau đó tháo cavat ra, ánh mắt lại