Chương 77: Uy Dịch
Cuối cùng Tống Thanh Hàn cũng không tiếp tục quấy phá Sở Minh nữa.
Sở Minh có chút tiếc nuối mà nhìn Tống Thanh Hàn từ trên đùi mình đứng dậy, thở dài, giơ tay xoa xoa tóc cậu, có chút không cam tâm tình nguyện nói: "Em hư quá."
Tống Thanh Hàn im lặng nhìn anh, đôi mắt trắng đen rõ ràng kia trông rất "ngây thơ vô tội".
Sở Minh: "....."
Bạn trai là diễn viên, ngày ngày giả bộ đáng thương trước mặt tôi, ngày tháng như này làm sao mà sống!
Sở đại tiên sinh ngoài miệng thì nói như vậy, nhưng cơ thể lại rất thật thà mà ôm chặt lấy eo bạn trai, vuốt ve một cách thân mật trên vai người ta.
Tống Thanh Hàn nhìn điệu bộ này của anh, không khỏi có chút mắc cười, giơ tay sờ sờ tóc anh, nói tiếp: "Hôm nay muốn ăn gì?"
Sở Minh hôn lên cổ cậu: "Em quyết là được."
Tống Thanh Hàn suy nghĩ một lúc, vỗ vỗ vai anh ý bảo anh đứng lên, sau đó xuống khỏi sô pha, đi vào bếp, đeo tạp dề lên: "Lại đây rửa rau nào."
Sở- người nắm quyền tập đoàn Sở thị- Minh vừa mới tan ca, ngoan ngoãn xắn ống tay áo lên, cầm một bó rau, thành thạo mà mở vòi nước rửa rau.
Âm thanh "zi zi" vang lên trong nhà bếp, theo đó là hơi khói thơm ngất trời bốc lên.
"Nếm thử xem."
Tống Thanh Hàn gắp một miếng sườn vừa thơm vừa mềm từ trong nồi ra, đút cho Sở Minh.
Sở Minh cúi đầu ngậm miếng sườn kia vào miệng nếm thử: "Ngon lắm."
Chân mày Tống Thanh Hàn khẽ nhướng lên, khóe miệng nở một nụ cười.
Sở Minh chu môi hôn lên mặt cậu.
Tống Thanh Hàn bị hôn cho một mặt toàn dầu mỡ: "...."
Cuối cùng Sở đại cẩu vì vậy mà thu hoạch được một đĩa mướp đắng xào tình yêu.
Ăn cơm xong, Sở Minh dọn chén, bỏ vào máy rửa chén, sau đó rửa tay, ra khỏi nhà bếp.
"Nhanh đi tắm đi."
Tống Thanh Hàn từ trên lầu ló đầu ra nói, ánh mắt đầy vẻ ghét bỏ, "Cả người toàn mùi khói dầu."
Sở Minh: "..."
Sữa tắm và dầu gội trong nhà đều cùng một nhãn hiệu.
Sở Minh ôm Tống Thanh Hàn đầu tóc còn hơi nước vào trong lòng, vùi đầu vào sau gáy cậu ngửi ngửi, hương chanh thoang thoảng vây quanh mũi, cũng không biết là mùi hương trên người Tống Thanh Hàn hay mùi trên chính người mình nữa.
"Sao vậy?"
Tống Thanh Hàn trong tư thế bị anh ôm trong lòng, ngẩng đầu lên nhìn Sở Minh, đưa tay sờ mặt anh, ánh mắt có chút lo lắng.
Sở Minh hôn lên má cậu, mỉm cười: "Không sao."
"Chỉ là cảm thấy như này quá tốt."
Câu này vừa nói ra, Sở Minh hiếm có mà ngại ngùng một lần, giơ tay che mắt Tống Thanh Hàn.
"Sau này sẽ càng tốt hơn."
Tống Thanh Hàn nghiêm túc nói, không gạt tay anh ra, lông mi quét qua lòng bàn tay anh, giống như đang thầm khẳng định điều gì đó.
"Ừm."
Cậu trả lời chân thành như vậy, lòng Sở Minh lại có chút chua xót, đáp lại một tiếng, vuốt ve làn da lành lạnh của cậu, nhanh chóng lôi cậu lên giường.
"Ngủ ngon"
"Ngủ ngon"
Tống Thanh Hàn nghiêng người qua, hôn chụt một cái lên môi Sở Minh, sau đó nắm mắt mình lại, chui vào lồng ngực đang mở rộng của Sở Minh.
Ngoài trời hình như càng ngày càng lạnh, sương đọng thành một lớp trắng mỏng trong sân.
Mà trong căn phòng cách một bức tường lại vô cùng ấm áp, ánh đèn tối mờ, trên giường có hai người thanh niên đang dựa vào nhau, sắc mặt thả lỏng, thân thiết không rời.
Sáng sớm hôm sau, trời vẫn còn chưa sáng hoàn toàn, điện thoại của Trần An đã gọi tới.
Tống Thanh Hàn vốn muốn lén lén lút lút xuống giường, không muốn làm phiền Sở Minh, ai biết được cậu vừa cử động, Sở Minh đã tỉnh lại.
"Phải đi Aozesi hả?"
Có lẽ bởi vì mới tỉnh giấc, giọng Sở Minh có chút khàn, nghe vô cùng gợi cảm.
"Ừm."
Tống Thanh Hàn mặc đồ vào, ậm ờ đáp, thấy Sở Minh đứng dậy, vội vàng ngăn lại, "Vẫn còn sớm, anh ngủ tiếp đi."
Sở Minh đã ngồi dậy trên giường rồi, anh vén chăn lên, chân trần dẫm lên thảm, bước qua giúp cậu chỉnh lại cổ áo.
"Mặc ít vậy thôi hả?"
Sở Minh không tán đồng mà nhíu mày, kéo rèm cửa ra, nhìn hoa cỏ bên ngoài bị sương lạnh đọng lên, ướt đẫm, trong không khí còn mờ mịt một lớp sương mù lạnh giá, "Bên ngoài sương xuống, mặc thêm đồ vào."
"Dạ."
Tống Thanh Hàn nhìn thái độ kiên quyết không nhượng bộ của anh, ngoan ngoãn gật đầu, từ trong tủ lấy ra một chiếc áo khoác lông cừu, toàn thân như tròn lên một vòng, trông rất mềm mại.
Sở Minh lúc này mới lộ ra vẻ mặt hài lòng.
Biểu cảm trên mặt Tống Thanh Hàn cũng dịu lại, cúi đầu chỉnh lại trang phục một chút, trong nháy mắt chú ý đến bàn chân trần trên thảm của Sở Minh, hai chân lạnh đến mức trắng bệch.
"Sao không mang dép vào."
Ngữ khí của cậu lạnh đi, ánh mắt đầy vẻ không tán đồng, "Mau quay lại giường ngay, lát nữa em làm bữa sáng xong thì anh hãy dậy..."
Sở Minh không đợi cậu nói hết, liền bước từng bước lớn về lại giường, đi dép bông đi trong nhà vào, giống như một con sói đuôi bự đứng sau lưng cậu.
Tống Thanh Hàn bất lực trừng anh một cái, chỉ có thể để mặc anh theo vào nhà vệ sinh, cùng nhau đánh răng, sau đó trao cho nhau nụ hôn chào buổi sáng vị chanh.
Đợi họ ăn sáng xong, chân trời vẫn còn tối, xe của Trần An đã chờ bên ngoài, Tống Thanh Hàn mang găng tay vào, ngăn Sở Minh đang muốn theo cậu lại: "Anh hôm nay không cần đi làm sao?"
"Bây giờ còn sớm, về nghỉ một chút đi."
Cậu giơ tay đè lại vai của sở Minh, ghé đầu vào tai Sở Minh, nhẹ giọng nói: "Tối về sẽ cho anh một bất ngờ."
Hô hấp nóng hổi phả lên chiếc cổ nhạy cảm, mắt Sở Minh tối lại, nhẹ nhàng vân vê đôi môi mọng nước và mềm mại của cậu, giọng nói dịu dàng trầm trầm: "Ừm."
Tống Thanh Hàn lùi một bước, cười với anh, mắt như chứa cả trời sao.
"Chào buổi sáng, anh Trần."
Trần An ngồi phía sau, Tống Thanh Hàn mở cửa xe ra, tiến vào, cậu theo phản xạ mà nhìn cổng biệt thự, sau đó cũng cười thân thiết, "Lát nữa tới văn phòng trước, sau đó trực tiếp qua bên Aozesi...."
"Ừm."
Tống Thanh Hàn không nghi ngờ gì nữa là một nghệ sĩ rất dễ làm việc cùng, trong tình huống không vi phạm nguyên tắc của cậu, thái độ phối hợp làm việc của cậu đều rất tốt.
Đây có thể là do tính cách của cậu vốn rất tốt, cũng có thể là vì EQ của cậu cao.
Trong giới này không sợ không có kĩ năng diễn xuất, cũng không sợ không có thực lực, mà chỉ sợ bạn chưa nổi tiếng mà đã học đòi người ta mắc bệnh ngôi sao.
Nhưng Trần An vẫn có chút tiếc nuối.
Nếu như Tống Thanh Hàn không yêu đàn ông, thì anh có thể làm nhiều việc hơn rồi.
Nhưng người đàn ông ở bên Tống Thanh Hàn lại không thể trêu chọc. Tống Thanh Hàn bình thường lạnh lạnh nhạt nhạt, nhưng khi gặp chuyện gì lại luôn có chính kiến, ai cũng không thay đổi được, cũng chỉ có thể buông tay để cậu tự bước đi.
"Gần đây có vài đoàn phim gửi lời mời cho cậu, ý của công ty là muốn cậu tự mình xem rồi chọn lựa."
Trần An từ trong túi lấy ra một tập kịch bản dày, lại không đưa vào tay Tống Thanh Hàn, "Có điều, tôi không đánh giá cao những kịch bản này lắm, cậu bây giờ không thiếu độ hot, nên tôi không khuyên cậu nhận những lời mời này."
"Công ty?"
Sau khi cậu kí với Tinh Hải, vẫn luôn do Trần An dẫn dắt, phía Tinh Hải cũng ít khi quản cậu, đột nhiên gửi một đống kịch bản qua, Tống Thanh Hàn nhất thời không phản ứng kịp.
"Ừm."
Trần An lắc đầu, trong lời nói lại không có sự thay đổi cảm xúc gì lớn, "Nhà đầu tư của những kịch bản này vẫn luôn hợp tác với Tinh Hải, công ty bảo cậu tự lựa chọn, cũng là muốn nể mặt họ một chút, từ chối cùng không gặp rắc rối gì."
Anh đưa kịch bản trên tay cho Tống Thanh Hàn, Tống Thanh Hàn nhận lấy xem, những kịch bản này kiếp trước cậu chưa từng nghe qua.
Mỗi một kịch bản cậu đều lật qua một lần, cuối cùng vẫn có chút thất vọng. Những kịch bản này không thể nói là không hay, nhưng cũng không thể nói là tác phẩm tinh hoa. Nếu như cậu thiếu tiền, có thể sẽ nhận, nhưng cậu bây giờ không thiếu tiền, điều cậu càng muốn hơn là cơ hội mài dũa kĩ năng diễn xuất của mình.
Trần An vừa nhìn biểu cảm của cậu là biết ngay cậu không chọn được cái nào, cũng không có gì bất ngờ, trực tiếp lấy tập kịch bản đó về: "Sắp tới tôi sẽ giúp cậu để ý một số kịch bản hay, cậu khoan hãy sốt ruột"
Tống Thanh Hàn cũng không hề sốt ruột, nghe thấy câu này của Trần An, cũng mỉm cười, gật đầu: "Cảm ơn anh Trần."
Trần An xua xua tay: "Cậu là nghệ sĩ tôi dẫn dắt, cậu phát triển tốt, tôi mới có thể càng tốt, tôi giúp cậu là lẽ đương nhiên, nói cảm ơn gì chứ."
Tống Thanh Hàn càng cười tươi hơn, Trần An lại cảm thấy không thể nhìn thấu cậu.
Giống những lời mà fan nói trên mạng vậy, Tống Thanh Hàn trông có vẻ phóng khoáng, dịu dàng, nhưng xương tủy của cậu vẫn rất lạnh, cái hơi thở lạnh nhạt, thờ ơ thỉnh thoảng mới lộ ra kia, đến ngay cả anh khi nhìn cũng thấy tim lạnh lẽo.
Anh biết những chuyện đã qua của Tống Thanh Hàn, nhưng lại không biết hoàn cảnh sống của cậu rốt cuộc như thế nào mới có thể khiến cho khí chất của một chàng thanh niên trở nên độc đáo như vậy.
Gần đây còn ổn, chứ năm đó khi kí hợp đồng với Tống Thanh Hàn, cái cảm giác phòng bị mạnh mẽ trên người Tống Thanh Hàn như đập thẳng vào mắt, cho dù lúc đó trên mặt cậu là nụ cười, nhưng sự phòng bị như có như không kia vẫn bị Trần An nhìn ra.
Mà cho đến bây giờ--- Không biết là Tống Thanh Hàn đã đem cảm xúc chôn giấu càng sâu, hay bởi vì nhờ vào điều gì đó mà có thể buông xuống phòng bị. Cậu trông càng giống một chàng thanh niên hơn 20 tuổi chân chính hơn rồi, ngoài việc trông càng tuấn mĩ và trưởng thành ra, thời gian hơn 2 năm gần như không để lại bất kì dấu vết nào trên người cậu.
Tống Thanh Hàn về đến studio, để Lâm Vân trang điểm cho mình, sau đó như ngựa không dừng vó mà đem mấy người Lâm Thiền đến show của Aozesi.
Địa điểm trình diễn show thời trang mới của Aozesi Trung Quốc là một hòn đảo cách thủ đô không xa.
Hòn đảo nhỏ đó từng được tập đoàn Sở thị nhận thầu, bây giờ trên đó còn lưu lại một số những tòa kiến trúc như cung điện do Sở thị xây dựng, kết hợp với trời xanh mấy trắng và tiếng sóng rì rào, trông thật sự giống như nơi ở của các vị thần trong thần thoại Bắc Âu vậy.
Tống Thanh Hàn theo mấy người Trần An lên đảo, người Aozesi phái đến đón cậu cũng đã tới nghênh đón.
Cung điện được điêu khắc từ đá cẩm thạch trắng, trông vừa rộng lớn vừa trang nghiêm, nằm ngay giữa trung tâm của đảo, bầu trời xanh và ánh mặt trời đỏ rực tôn lên sự thánh khiết ngoài sức tưởng tượng.
Bên ngoài cung điện là một thảm đỏ dài. Khắp nơi đều nhận được thư mời tham gia show thời trang từ Aozesi, từ minh tinh, nghệ sĩ, người mẫu, những biên tập viên viết bài về thời trang, cho đến một số nhân vật lớn của các công ty thời gian khác.
Tống Thanh Hàn theo sau người đến đón họ đi thẳng một đường vào trong cung điện, Kiều Trị và Tela đang đứng nói chuyện.
"Ôi, là nàng thơ Hàn thân yêu của tôi đây sao."
Tela thấy cậu bước đến, tư thái vẫn trang nhã như trước, trên mặt là một nụ cười đẹp hoàn hảo, ngữ khí thân thiết hơn một chút so với lần gặp trước.
"Ms Tela."
Tống Thanh Hàn cũng nở một nụ cười xinh đẹp, chào hỏi với cô.
"Đứa trẻ ngoan."
Tela vỗ vỗ vai cậu, "Tôi rất kì vọng biểu hiện hôm nay của cậu."
"Tôi cũng vậy."
Tống Thanh Hàn mỉm cười, trông cực kì nho nhã và mê người.
Kiều Trị lặng lẽ ôm tim.
Chẳng trách cái tên Sở thời còn đi học lạnh lùng vô tình kia lại yêu cậu. Chàng thanh niên này so với mấy lần gặp trước trông có vẻ càng thêm xuất sắc.
Không, nên nói là, mỗi một lần gặp lại chàng thanh niên này, cậu gần như càng trở nên xuất sắc hơn.
Thật là một thanh niên khiến người ta mê đắm.
Kiều Trị sờ sờ cằm, dự định giúp nàng thơ của mình một tay.
Tela trò chuyện với Tống Thanh Hàn vài câu, sau đó lại quay đầu lại dặn dò Kiều Trị vài câu rồi mới áy náy mà vội vàng rời đi.
"Hey, Hàn."
Tela vừa đi, Kiều Trị liền bá vai Tống Thanh Hàn, dùng tiếng Trung không thể nào tiêu chuẩn được, nói: "Tôi nhớ rằng cậu là diễn viên nhỉ?"
"Ừm."
Tống Thanh Hàn gật đầu, nhìn Kiều Trị thần thần bí bí, cả mặt đều viết câu "mau hỏi tôi đi", không nhịn được mà bật cười, cũng thuận theo ý hắn mà hỏi: "Mr Kiều Trị có gì muốn nói với tôi không?"
Khiều Trị như một chú mèo được vuốt lông, híp mắt cười: "Là như này, tôi có một người bạn, gần đây đang cần một diễn viên người Trung Quốc, anh ta hôm nay cũng tới, tôi muốn hỏi xem cậu có hứng thú không?"
Tống Thanh Hàn có chút tò mò: "Ồ?"
"Không biết bạn của Mr Kiều Trị là?"
"Gọi tôi Kiều Trị là được rồi."
Kiều Trị vỗ vỗ vai cậu, đè thấp giọng, "Anh ta tên Statham Patton."
Đồng tử Tống Thanh Hàn hơi co lại, lần này thật sự là có chút kinh ngạc: "Đạo diễn Patton?"
Kiều Trị hài lòng nhìn phản ứng của cậu: "Đúng vậy, chính là cái người tên Statham mà cậu biết."
"Anh ấy gần đây đang chuẩn bị quay một bộ phim truyền hình, còn thiếu một diễn viên người Hoa, cậu có muốn thử sức không?"
"Anh ta cũng rất có hứng thú với cậu."
Kiều Trị ung dung nói.
"Không biết đạo diễn Statham đang chuẩn bị quay phim gì?"
Kiều Trị lắc đầu: "Cái này thì tôi lại không rõ lắm, chỉ biết là gần đây anh ta đang tìm một diễn viên người Hoa thôi."
"Có điều, Statham là một người rất có kế hoạch, nếu như cậu muốn lấn sân ra thị trường nước ngoài, thì hợp tác với Statham là một lựa chọn khá tốt."
Tống Thanh Hàn có chút bất lực mà thở dài, nhưng lại gật đầu: "Tôi hiểu rồi."
Kiều Trị vỗ vỗ vai cậu: "Đợi sau khi show kết thúc, tôi giúp các cậu liên hệ."
"Cảm ơn."
Tống Thanh Hàn nghiêm túc nói.
Kiều Trị xua xua tay: "Không, dùng câu nói xưa của người Trung Quốc các cậu, tôi chỉ là người bắc cầu dẫn lối thôi, có thành công hay không, phải xem cậu có thể đả động đến trái tim của Statham hay không thôi."
"Anh ta còn bảo thủ hơn Sở nhiều."
Nghe Kiều Trị nhắc đến Sở Minh, mắt Tống Thanh Hàn khẽ động, có chút tò mò hỏi: "Sở Minh trước đây rất bảo thủ sao?"
Tống Thanh Hàn nhớ đến dáng vẻ lạnh lùng, đẹp trai của Sở Minh bình thường khi