Chương 82: Quay phim
"Cathrrine, ngươi nhìn người đàn ông phía trước kia đi."
Một thiếu nữ mặc trên mình một bộ trang phục kiểu dáng hoàng gia cầu kì chỉ về phía người thanh niên đang chầm chậm đi đến, có chút hiếu kì nói: "Trông anh ta hình như không có dị năng, vậy thì quá nguy hiểm rồi."
Người con gái trẻ được cô gọi là Catherine kia, mặt thanh mày tú, đôi mắt màu xanh sáng như chứa cả đại dương, trông thâm thúy như muốn trực tiếp hút hồn người đối diện.
Thiếu nữ kia nhìn thẳng vào mắt cô một lúc, vẻ mặt bỗng hoảng hốt.
Catherine chớp chớp mắt, người thiếu nữ kia giống như mới hoàn hồn lại, hoang mang trốn tránh ánh mắt cô: "Catherine...."
Động tĩnh của họ đã thu hút sự chú ý của chàng thanh niên kia, hắn dừng bước, quay người lại. Hai người Catherine phát hiện, hắn hình như là người phương Đông, trong lòng ôm một đứa bé sơ sinh rõ ràng là ra đời chưa được bao lâu.
Mặt người thanh niên này không lộ ra bất kì cảm xúc gì, ánh mắt còn đầy cảnh giác và phòng bị.
Có thể nhìn ra, hắn đang rất căng thẳng, cơ bắp trên người như đang căng chặt, dáng người cao gầy trông như một thanh kiếm sắc bén, sắc bén đến mức tự làm bị thương chính mình.
"Người tộc nhân Đông phương này."
Catherine mở miệng nói, đôi mắt xanh sáng màu nhìn thẳng vào mắt thanh niên kia, "Nơi đây vừa mới bị dị nhân tập kích, ngươi một mình đem theo một đứa trẻ đứng đây vô cùng nguy hiểm."
Người thanh niên Đông phương kia trầm mặc không nói gì, bàn tay ôm đứa bé càng siết chặt.
Mắt Catherine lóe lên một chút kinh ngạc, bước về phía trước vài bước, dường như muốn kéo gần lại khoảng cách giữa mình và thanh niên kia: "Ta nói thật đó, người Đông phương, ở đây bất cứ lúc nào cũng có thể có dị nhân đi ngang qua."
"Ngươi chắc hẳn cũng biết, thịt của trẻ sơ sinh đối với chúng mà nói, là một loại thức ăn hấp dẫn."
Sắc mặt của thanh niên kia khẽ thay đổi, môi hắn run rẩy: "Các ngươi là ai?"
Tiếng Anh vô cùng lưu loát, giọng nói khàn khàn, ngắt quãng.
Hắn có lẽ đã trải qua rất nhiều chuyện, có một loại cảm giác trông không hề hợp với sự từng trải và mệt mỏi bên ngoài.
Chỉ có điều, đôi mắt của hắn vẫn rất sáng, trông như một ngọn đèn chưa bao giờ tắt vậy, mắt sáng như muốn thiêu đốt người.
Một người có đôi mắt nhiếp hồn như Catherina, lần đâu tiên có cảm giác muốn trốn tránh ánh mắt của một người.
Nhưng cô thân là trưởng nữ của gia tộc Zett, được di truyền đôi mắt nhiếp hồn đặc biệt nhất trong gần 1000 năm qua, là dị năng giả được quốc vương coi trọng nhất, sao có thể chùn bước trước một chàng trai trẻ?
Cô nở một nụ cười rực rỡ, lịch sự nói: "Ngươi không cần phải sợ, ta là con cháu của gia tộc Zett, ngươi từ đâu đến đây?"
"Đoàn dị nhân thứ hai sắp đến rồi, ngươi phải rời khỏi đây càng nhanh càng tốt."
Chàng thanh niên dường như đang phán đoán xem lời cô là thật hay giả, vẫn nhíu mày như trước, cảnh giác nhìn cô, ngập ngừng nói một câu: "..... Cảm ơn."
Catherina nhướng mày: "Ngươi không có nơi nào để đi sao?"
Chàng thanh niên trầm mặc, không nói một lời, thái độ phòng bị lại tăng lên.
Catherina trước nay chưa từng gặp người đàn ông nào khó chinh phục đến thế, cô vừa hiếu kì, vừa thận trọng lại gần chàng thanh niên kia vài bước: "Gia tộc Zett bọn ta vẫn đủ sức bảo vệ ở đây, nếu như không có nơi nào để đi, chi bằng đi cùng ta đi."
Mặt của thiếu nữ bên cạnh Catherina bỗng biến sắc, muốn mở miệng ngăn cản ngẫu hứng nhất thời của Catherine.
"OK!"
Giọng Statham truyền tới, Christina thu lại biểu cảm trên mặt, nở một nụ cười tươi tắn, phóng khoáng: "Vừa rồi cậu thể hiện rất tốt, Hàn."
Chàng thanh niên vẫn đầy phòng bị và cảnh giác vừa rồi trong nháy mắt bỗng trở nên dịu dàng và e thẹn, cậu cúi đầu, nở một nụ cười có chút ngại ngùng: "Chị Laura quá lời rồi."
Tiếng Anh của cậu rất giỏi, một chút khẩu âm Trung Hoa kia, qua cách biểu đạt của cậu, nghe vô cùng dễ hiểu.
Christina không phải là chưa từng hợp tác với minh tinh Trung Quốc, nhưng số người có thể sử dụng tiếng Anh lưu loát như người thanh niên trước mặt này lại không nhiều. Cô dùng ánh mắt hài lòng nhìn cậu, nụ cười trên mặt lại càng thêm xinh đẹp động lòng người: "Không, Hàn, tôi nói lời thật lòng đấy."
Cô vuốt mái tóc vàng được uốn bồng bềnh của mình, nhận lấy khăn lau mồ hôi trợ lý đưa qua, ánh mắt liếc về phía Uy Dịch đang đứng cách đó không xa.
Một ngày, đủ để cô điều tra rõ thông tin về chàng thanh niên này.
Là một trong nhưng diễn viên đang nổi nhất tại Trung Quốc, trong tay cũng có vài tác phẩm làm nền tảng, nhận là để mở đường phát triển ra quốc tế sau này.
Nói thật lòng, sâu trong xương cốt, người Anh vẫn tồn tại một chút phân biệt chủng tộc, bọn họ không thích người da vàng cho lắm, nhưng một chút không thích có phần "vi diệu" này cũng chưa đến mức khiến cô vui sướng khi ai đó sống chết làm ra vẻ mặt tràn đầy ghét bỏ.
Nếu như Uy Dịch đã dám mượn danh cô để leo lên, thì mặc dù cô không thể thẳng mặt làm chuyện gì dưới sự cản trở của gia tộc, nhưng tăng thêm cho gã vài trở ngại thì vẫn có thể làm được.
Uy Dịch rất ghét diễn viên Trung Quốc này.
Nhưng cô lại rất thích.
Christina nhếch nhếch mép, ngữ khí khi nói chuyện với Tống Thanh Hàn lại thân thiết hơn một chút.
"Hàn, cậu qua đây một chút!"
Tống Thanh Hàn nói chuyện với Christina không được bao lâu thì Statham đã gọi cậu qua.
Sắc mặt của Tống Thanh Hàn hơi nghiêm lại, dùng ánh mắt xin thứ lỗi nhìn Christina rồi đi về phía Statham.
"Chỗ này."
Biểu cảm của Statham rất nghiêm tức, 'Tôi cảm thấy ngôn ngữ hình thể của cậu vẫn hơi cứng nhắc, cậu có thể lại gần Catherine thêm chút nữa, với cả, tay cậu khi ôm hoàng tử điện hạ thì dùng sức hơn chút nữa..."
Tống Thanh Hàn im lặng lắng nghe, đợi đến khi Statham nói xong, cậu mới chầm chậm mở miệng: "Tôi hiểu rồi."
"Có điều, tôi cảm thấy, Arthur chưa chắc sẽ lựa chọn tiến lại gần Chatherine."
Tống Thanh Hàn cau mày, ánh mắt hơi ảm đạm, tựa như đang chìm trong thế giới cảm xúc của riêng mình vậy, "Hắn là một kị sĩ, mặc dù tổ quốc và quốc vương mà hắn một mực trung thành đã không thể nào sống dậy nữa, nhưng trong vòng tay hắn là người chủ nhân mới, một hoàng tử điện hạ vừa mới ra đời không bao lâu."
"Catherine chỉ là một người lạ mà hắn gặp được trên đường, một cô gái trẻ tuổi dám ở lại nơi mà chính miệng cô nói rằng dị nhân thường xuyên tới lui thì bản thân cô chính là một sự tồn tại đáng sợ."
"Cho dù là vì hoàng tự điện hạ trong vòng tay mình, thì hắn cũng sẽ không lựa chọn lại gần Catherine, như vậy, quá nguy hiểm."
Tống Thanh Hàn nói ra phân tích của mình, Statham cũng không vì sự ngược ngạo này của cậu mà cảm thấy bất mãn, ngược lại còn thử suy nghĩ theo hướng của cậu: "Arthur trước nhất là một người kỵ sĩ..."
Nên dù cho có trẻ tuổi, dễ xúc động, nhưng đứng trước sự an nguy của hoàng tử điện hạ mà hắn một lòng trung thành, thì hắn chắc chắn sẽ trở nên thận trọng và bảo thủ.
Một lúc sau, Statham nở một nụ cười: "Cậu nói đúng đó."
"Có điều..." Biểu cảm của y bỗng thay đổi, "Quay lại thì vẫn phải quay lại."
"Hình thể đừng cứng nhắc quá, nhỡ kĩ, không chỉ có khuôn mặt cậu là đang diễn xuất."
"Cậu là Arthur."
"Đi đi"
Statham hất hất hàm, "Làm lại lần nữa."
Christina nghe Statham nói, đặt khăn mặt trong tay mình xuống, cũng đi về phía phim trường.
"Catherine..."
Phần ghi hình sau đó như nước chảy thành sông, hơn nữa, thành quả quay được so với đoạn phim vừa rồi còn mượt mà và tự nhiên hơn nhiều, đặc biệt là động tác của Arthur, khi Catherine nhìn về phía hắn, phản ứng đầu tiên của hắn là bảo vệ đứa bé trong lòng, đôi chân dài căng chặt, tựa như chỉ cần Catherine có bất cứ một hành động nhỏ nào, hắn sẽ ngay lập tức quay người rời đi.
Tôn nghiêm của một người kị sĩ là tử chiến, nhưng vì vị quốc vương mà hắn trung thành nhất, hắn sẽ đem nguyên tắc của một người kỵ sĩ này giấu vào trong tim.
Cách diễn xuất của phương Tây và phương Đông vừa giống lại vừa khác.
Cách diễn xuất phương Đông thường nội liễm, hàm súc, biểu cảm chi tiết được xem là phần diễn xuất quan trọng nhất.
Mà cách diễn xuất phương Tây lại coi trọng diễn xuất bằng hình thể.
Đây cũng là một trong những nguyên nhân chính khiến cho Statham vừa nhìn đã có thể nói ra khuyết điểm của Tống Thanh Hàn.
Những cách diễn xuất mà y thường được tiếp xúc đều thiên về diễn xuất bằng hình thể, vậy nên khi y nhìn thấy diễn xuất của Tống Thanh Hàn, đương nhiên cũng sẽ chú ý đến phương diện này.
Chỉ cần để ý, chắc chắn sẽ phát hiện ra vấn đề.
Tống Thanh Hàn cũng hiểu rõ khuyết điểm của mình, trong phần ghi hình sau đó, đặc biệt chú ý đến diễn xuất ngôn ngữ hình thể của mấy người Christina. Khi diễn xuất, cảm xúc của họ rất dồi dào, dường như chỉ cần phát ra một chút thôi cũng đều mang theo ma lực của diễn xuất, trong từng cử chỉ, dù cho không có bất cứ lời thoại nào, đều có thể khắc họa được tính cách nhân vật một cách tinh tế và sâu sắc.
Có xem thêm nhiều bộ phim kinh điển hơn nữa, thì lực công kích khi cách một lớp màn hình, mãi mãi không thể sánh được với việc được tận mắt nhìn thấy.
Kĩ năng diễn xuất của Tống Thanh Hàn ban đầu cũng chỉ trên trung bình, sự tiến bộ của cậu có được là nhờ bản thân không ngừng nghiền ngẫm trong quá trình quay phim.
Bất kể là lúc ban đầu, hay là , hay cả , rồi tới , trạng thái của cậu đều không ngừng biến hóa.
Sự tiến bộ đó vô cùng nhanh chóng, là một loại năng lực tiến bộ được nghiền ngẫm từ quá trình quay phim.
Statham hài lòng phát hiện, sau khi vượt qua sự trúc trắc và cứng nhắc ban đầu, kĩ năng diễn xuất của Tống Thanh Hàn có thể nói là càng ngày càng tự nhiên, mượt mà.
Cách diễn xuất dựa vào biểu cảm chi tiết của phương Đông và diễn xuất bằng hình thể của phương Tây được cậu kết hợp lại một cách hoàn hảo, hiệu quả tạo ra được làm người ta vừa kinh ngạc, vừa vui mừng.
Diễn xuất của cậu so với Christian thì vẫn mờ nhạt hơn một chút, nhưng so với Uy Dịch.... Cậu hoàn toàn đã vượt qua Uy Dịch rồi.
Dù là Statham trước đây rất thưởng thức Uy Dịch thì cũng không thể không thừa nhận, diễn xuất của Uy Dịch càng ngày càng không đạt tiêu chuẩn của y.
Cái cảm giác vừa trúc trắc, vừa linh động của gã lúc mới vào nghề đã hoàn toàn biến mất.
Ngược lại, trong diễn xuất của Tống Thanh Hàn lại có một loại cảm giác linh động khiến người ta phải run sợ.
Statham có chút thất vọng lắc lắc đầu, giơ tay kêu nhóm người Uy Dịch đang diễn dừng lại, sau đó gọi Uy Dịch qua một bên.
Uy Dịch im lặng, không nói một lời nào lắng nghe, sắc mặt hơi trầm xuống.
Đây là lần thứ 10 gã NG rồi, mà tương phản với hắn, cảnh quay vừa rồi của Tống Thanh Hàn quay một lần là qua.
Số lần Statham dùng ánh mắt thưởng thức nhìn về phía Tống Thanh Hàn ngày càng nhiều, mà đối với gã lại ngầm có chút thất vọng.
Uy Dịch không thề thích cảm giác này.
Christina ngồi một góc đọc kịch bản, liếc mắt nhìn thấy sắc mặt trầm xuống của gã, ý cười bên môi càng rõ hơn, tâm trạng tốt kéo Tống Thanh Hàn qua tập thoại.
Tóc đỏ cũng sáp qua nhìn bọn họ.
Mới có mấy ngày trôi qua mà Tống Thanh Hàn đã dần dần chung sống rất hòa thuận với mọi người trong đoàn phim, trừ Uy Dịch.
Cậu có ngoại hình đẹp, còn mang theo nét đẹp khiến người ta rất hiếu kì của người phương Đông, thêm vào đó là tính cách của cậu rất tốt, đối đãi với mọi người đều vô cùng thoải mái. Mấy ngày nay, chưa nói đến Christina ngay từ đầu đã có cảm tình với cậu, mà đến ngay cả những người trước đó không thích cậu như Tóc đỏ cũng bắt đầu kề vai bá cổ, xưng huynh gọi đệ với cậu.
Trong giới này, những người có thể đi đến những vị trí cao thì đều có EQ cao, dù cho nghệ sĩ không tự ý thức được, thì ekip sau lưng nghệ sĩ cũng sẽ ý thức được việc khống chế hành vi của họ.
Nếu như không phải vì gia tộc của Uy Dịch và Christina có hiềm khích, và Uy Dịch khi mới vào đoàn đã giẫm lên người Christina để làm bàn đạp, thì Christina cũng sẽ không có thái độ không tốt với gã.
Trung Quốc không phải là có một câu nói cái gì mà "dĩ hòa vi quý" sao.
Tống Thanh Hàn tập thoại với Christina và cả Tóc đỏ một lần rồi cầm bút ghi thêm vài dòng vào kịch bản.
Sự va chạm giữa nhiều cách tư duy có thể đem lại cho ta nhiều cách suy nghĩ khác biệt.
Những gì cậu hiểu về Arthur đều dựa trên kịch bản, nhưng lại không hoàn toàn câu nệ kịch bản.
Hình tượng được viết trên giấy có chút khuôn mẫu