Chương 94: Bùng nổ scandal
Đạo diễn Khương Lăng là một người đàn ông trung niên khá trầm tính, ít nói.
Dáng ông hơi gầy, hai mắt đen láy, giống như có thể nhìn xuyên qua lòng người vậy.
Tống Thanh Hàn tạo hình xong ra ngoài, ông liền nhìn Tống Thanh Hàn đánh giá một lượt, rất lâu sau mới khẽ gật đầu, mặt mày đầy vẻ hài lòng.
"Trạng thái ổn đó."
Khương Lăng vỗ vỗ vai cậu, cười nói, "Tôi nghe nói trước đó cậu đi Hollywood quay phim?"
Tống Thanh Hàn gật gật đầu.
"Vậy để tôi xem thử cậu có học được gì ở bên đó không."
Khương Lăng từng xem qua diễn xuất của Tống Thanh Hàn, đồng thời cũng phát hiện ra vấn đề tiềm ẩn trong diễn xuất của cậu.
Quá ỷ lại vào biểu cảm chi tiết.
Quả thật, thẩm mỹ Trung Hoa thiên về hàm súc, nội liễm, nhưng điều này không đồng nghĩa với việc khi quay phim sẽ lựa chọn bỏ qua diễn xuất ngôn ngữ hình thể của diễn viên.
Có nhiều lúc, Khương Lăng càng thích đặc tả một bộ phận nào đó của diễn viên hơn, điều này đòi hỏi Tống Thanh Hàn lúc quay phim phải chú ý đến khuyết điểm của chính mình, hoặc có thể nói là điểm yếu thế.
Tống Thanh Hàn mím môi, thật thà gật đầu: "Vâng, đạo diễn Khương, tôi sẽ cố gắng."
Cậu bây giờ đã làm xong tạo hình trong phim, một lớp phấn tối màu dày cộm được đánh nguyên mặt, đến ngay cả tai và cổ cũng không tha, trông đen đi cả tám tone, thêm vào đó là bộ đồ trông đứng tuổi, và cả mái tóc rối, những nếp nhắn nhỏ bé, tinh vi được làm ra từ bàn tay kĩ thuật tinh xảo của thợ trang điểm.....
Cậu trông không khác gì một người đàn ông trung niên, lại làm ra biểu cảm thành thật này, trông giống hệt một nhân viên tầng lớp thấp bình thường, chất phác, trung thực, là kiểu người chỉ cần nhìn đi chỗ khác hoặc quay người đi là sẽ quên ngay.
Mắt Khương Lăng nheo lại, tay gõ lên chiếc loa cầm tay, nói với Tống Thanh Hàn: "Đi đi."
"Cảnh thứ nhất..... A!"
Cảnh quay đầu tiên là cảnh Tống Thanh Hàn ngồi trong phòng cảnh sát hình sự, bị cảnh sát thẩm vấn.
"Báo tên."
"Lý Đạt Căn."
"Giới tính."
"..... Nam."
"Quốc tịch."
"Trung Quốc."
"Ngày 23 tháng 7 anh ở đâu?"
"Làm những gì?"
"Ngày hôm đó tôi chạy xe, bắt khách ở khu dân cư Hồng Kiều."
Lý Đạt Căn dường như có chút căng thẳng, hai bàn tay đan chặt, liên tục chà xát, thành thật trả lời những câu hỏi của cảnh sát ngồi đối diện.
"Đồng chí cảnh sát, tôi đã phạm lỗi gì vậy?"
"Sao lại bắt tôi đến đây?"
Lý Đạt Căn nhìn người cảnh sát đang ngồi ghi chép trước mặt, không nhịn được hỏi: "Tôi chỉ là người làm ăn nhỏ, một ngày không kéo khách thì ngày mai biết trông vào đâu đây."
Hắn giống hệt một người đàn ông trung niên bình thường ngồi kể lể về áp lực cuộc sống, người cảnh sát ngồi đối diện bị hắn lải nhải đến phiền, giọng cao hơn một phần: "Đương nhiên là vì có vụ án nên mới tìm anh, nếu không thì anh cảm thấy là vì cái gì?"
Lý Đạt Căn bị dọa sợ, trừng lớn mắt một lúc mới lầm bầm nói: "Tôi đâu có phạm tội."
"Đồng chí cảnh sát, gần đây tôi đâu có phạm tội gì!"
"Tôi lái xe rất cẩn thận đó!"
"Tôi cũng đâu có nói anh phạm tội đâu!"
"Hỗ trợ cảnh sát điều tra, có hiểu không?"
Cảnh sát ngồi đối diện hét lên, đứng dậy, cầm bản ghi chép đi ra ngoài.
Lý Đạt Căn ngây người nhìn anh, chà chà tay, trông rất căng thẳng.
"Cắt!"
Khương Lăng ra hiệu, mở đoạn quay vừa rồi xem lại một lần, gật đầu: "Cảnh này qua!"
Tống Thanh Hàn thở phào một hơi thật dài, Lâm Thiền vội vàng lấy khăn choàng qua khoác lên người cậu, rót một ly nước nhét vào tay Tống Thanh Hàn.
Tống Thanh Hàn bị quấn kín mít ngồi trên ghế, Tô Hòa Ninh ngồi kế bên cậu, sắc mặt có chút kinh ngạc.
Tống Thanh Hàn.... Kĩ năng diễn xuất của cậu lại tiến bộ rồi.
Tô Hòa Ninh từng nghe nói rằng khi Tống Thanh Hàn quay mỗi một bộ phim, kĩ năng diễn xuất cũng theo đó mà tiến bộ, nhưng hắn ta không ngờ rằng, Tống Thanh Hàn trước đó kĩ năng diễn xuất không hơn kém hắn ta là bao, vậy mà bây giờ đã đạt tới trình độ này.
Đây.... Cũng là một trong những nguyên nhân khiến hắn ta lựa chọn hợp tác với Bạch gia.
Trong giới này, có người đi lên thì sẽ phải có kẻ đi xuống.
Hắn ta đã rất lâu không có tác phẩm hay nào rồi, mà Tống Thanh Hàn lại nổi đình nổi đám, khi Bạch gia tìm tới cửa, hắn ta cũng có do dự một chút, nhưng trên thực tế, trong lòng đã sớm dao động.
Điều kiện Bạch gia đưa ra rất hậu hĩnh, hậu hĩnh đến mức Tô Hòa Ninh không hề suy tính đến chuyện nếu thất bại thì sẽ thế nào.
Nhưng khi thật sự đã đến nước này, Tô Hòa Ninh mới biết rằng, hắn ta không phải là không lo không nghĩ, mà là trước đây chỉ đang tự đánh lừa bản thân.
"Tiểu Hàn..." Tô Hòa Ninh cười cười, bắt chuyện với Tống Thanh Hàn, "Gần đây thế nào?"
"Không có ai đến tìm cậu chứ?"
Biểu cảm của Tống Thanh Hàn có chút nghi hoặc, mờ mịt nhìn Tô Hòa Ninh: "Anh Ninh, anh nói gì vậy?"
"Gần đây em luôn ở nhà, làm gì có ai đến tìm em."
Biểu cảm của cậu trông vô cùng chân thực, nhưng Tô Hòa Ninh vẫn luôn giữ liên lạc với Tống Viễn Sơn, lại từ chỗ Bạch gia lờ mờ biết được dạo gần đây Tống Thanh Hàn vẫn luôn ở Sở gia, đối chiếu lại.....
Tống Thanh Hàn chắc chắn đã biết rồi.
Tô Hòa Ninh chợt run rẩy, không giữ nổi biểu cảm trên mặt: "À.... Vậy sao."
"Anh Ninh hỏi cái đó làm gì?"
Tống Thanh Hàn nheo mắt hỏi, có chút hiếu kì, "Lẽ nào là có người nào đó muốn hại em?"
"Không.... Không phải." Tô Hòa Ninh mấp máy môi, "Chỉ là mấy ngày nay lúc nào cũng có paparazzi ngồi chầu chực gần nhà, làm phiền tôi với người nhà, hình như là muốn moi thông tin về phim của đạo diễn Khương, nên mới muốn hỏi xem cậu có gặp phải không."
Nếu như muốn hỏi Tống Thanh Hàn có bị paparazzi làm phiền hay không thì cứ hỏi thẳng không phải là được hay sao?
Đâu cần rào trước đón sau hỏi xem có ai tìm đến Tống Thanh Hàn hay không?
Không chỉ Tống Thanh Hàn dùng ánh mắt có chút kì lạ nhìn hắn ta, mà ngay cả chính trợ lý của Tô Hòa Ninh cũng không nhịn được mà nhìn qua với ánh mắt kì quái.
Tô Hòa Ninh thầm hít vào một hơi, cười nói: "Không có thì may rồi, bây giờ mấy tay săn ảnh này cũng không biết có được tin tức từ đâu, vừa ra khỏi cửa là bị bọn họ bám riết không tha như hồn ma bóng quế vậy, làm người ta đau hết cả đầu."
"Đúng đó."
Tống Thanh Hàn gật đầu, mỉm cười, "Còn biết bày trò dùng người khác thu hút sự chú ý của anh, sau đó bản thân thì ngồi trong xe lén lút ghi âm,