"Nghiệt đồ ngươi dám..!!!"
"Đừng hét lớn vậy chứ"
Hắn nhìn quanh, như biết như không cười hỏi
"Tập hợp nhiều như vậy, Sư bá tiếp đón ta nồng hậu vậy sao?"
"Phạm vào Ma đạo khi tu tập ở Tiên giới lại vướng thêm tội sát sanh, theo luật Tam giới sẽ bị xử phạt ở Huyết Trì"
Khổng Mạc Hiên vẫn một bộ dáng từ xa bước đến, thân mang giáp lưng vác đao.
Bên cạnh là Túc Hạo Vũ nhàn nhã xoay đi xoay lại cây tiêu bằng ngọc.
Gã bước đến đứng cạnh Trân Tĩnh, cuối đầu hành lễ rồi đứng thẳng nhìn Tẫn Ngọc cười
"Không cần nói nhiều, Huyết Trì hắn cũng không xứng!"
Trân Tĩnh rút nhanh Xích Viêm ra hiệu lao đến, Mạc Hiên cùng Hạo Vũ lui ra sau dựa người vào cánh cửa tĩnh thất Lăng Sương.
Tẫn Ngọc một thân đánh với hơn hai ngàn Tiên Nhân, Hắn chưa khôi phục Ma Khí hoàn toàn liền bị vây đánh nhất thời không thể ngăn thân thể để lại vết kiếm
Trân Tĩnh vận lực triệu kiếm ý, trên trời xuất hiện một con hoả phượng sải cánh rộng lớn bao phủ hết Thượng Cửu Phong.
Thân thể kim xảo của nó ré lên một tiếng vang trời rồi lao đến Tẫn Ngọc
"Hôm nay ta sẽ cho ngươi biết, Huyết Hải Viêm Lan là thứ gì"
Trân Tĩnh khinh công bay lên, kiếm ý kim sắc như rực lửa đốt cháy từng mảng không khí bay lơ lửng rồi vụt xuyên qua thân thể Tẫn Ngọc, từng nhát kiếm Trân Tĩnh chém xuống lại là một lần lao đến của Hoả Phượng và cầu lửa
Cảnh vật xung quanh cháy sáng, nóng hực.
Không khí cũng bị đốt gần như cạn kiệt, tiên cảnh trăm năm trong phút chốc cũng hoá thành tro bụi
Khổng Mạc Hiên và Túc Vũ chứng kiến cảnh này không khỏi cảm thán, gõ vào cửa gỗ hai cái.
Nói
"Đồ nhi ngoan của ngươi lại vết mới chồng vết cũ rồi kìa Phong tôn.
Huyết Hải Viêm Lan cũng ra rồi, lần này ta thấy đồ nhi của ngươi không qua khỏi đâu"
Túc Hạo Vũ bên cạnh cũng tấm tắc nhìn từng luồn sáng bên kia, nói một cách lơ đãng
"Đã lâu nghe tiếng Môn chủ Thượng Cửu Phong thương đệ đệ còn hơn mạng, giờ mới hiểu hết lời đồn này.
Quả không sai, sau này gặp Phong Tôn ta chắc chắn sẽ đi đường vòng"
Nói xong, gã ta lại cười
"Lâu nay đã quen với cái dáng vẻ cười giả lả của Thượng Phong, ta vậy mà lại quên mất hắn là người mạnh nhất Tiên giới.
Thật thất trách"
Lúc này, tiếng nói yếu ớt của Diệp Lăng Sương từ trong tĩnh phòng vang đến.
Cắt phăng những suy nghĩ không đúng lúc cũng hai vị Bách Chiến Thần
"Thả ta ra...làm ơn"
"Đây là chú cổ của Thượng Cửu Phong, e là không dễ phá.
Ngươi cứ ngồi trong đó thêm chút đi, kết chiến kiểu gì cũng được thả mà"
Mạc Hiên vừa nghe Hạo Vũ nói lời kia, đảo mắt trắng dã chán nản.
Lui ra sau hai bước nhắc nhở Lăng Sương lùi xa khỏi cửa, đặt tay cầm đao vung mạnh xuống, ấn chú trên cửa lập tức phản ứng phóng ra một dòng điện ngăn cản.
Gã thu đao nhanh chóng đổi một dáng khác chém nhanh vào cánh cửa, khiến nó vỡ vụn thành từng mảnh
Lăng Sương thoát khỏi phòng đưa mắt nhìn quanh, Tẫn Ngọc một thân huyền y không thể nhìn rõ màu máu, nhưng trên mặt đất đã bị nhuộm đến đỏ rực.
Một vài Tiên nhân ngã xuống, Trân Tĩnh như dốc sức muốn cắt Hắn thành thịt vụn.
Cơ thể to lớn kia lung lay cố gắng chống cự, nhìn thấy Lăng Sương liền quên đau nở một nụ cười...
"TẪN NGỌC!!!"
Máu...rất nhiều máu, nơi mặt đất lạnh lẽo Hắn ngã xuống, cơ thể nặng như đá không thể nhúc nhích nổi.
Ánh nhìn mờ