Chuyện vui nào, rốt cuộc cũng có điểm kết.
Thời gian vui vẻ luôn ngắn ngủi
Hôm nay Trân Tĩnh và Diệp Lăng Sương được Trúc Phong chủ mời xuống Nhân giới một chuyến, dự lễ kế vị của Trúc Thanh Phong
Tẫn Hoắc Lang vừa thấy Lăng Sương chuẩn bị rời khỏi tĩnh thất đã lăn tới nắm vạt áo Y, gào lên
"Tiên nhân em đi làm cái gì, đến đó em cũng có mở miệng đâu.
Ở đây chơi với ta còn không vui hơn chỗ đó à"
Diệp Lăng Sương nhìn Tẫn Hoắc Lang vứt sạch hình tượng lăn lộn ôm chân mình, thở dài
"Đây là lời mời của Trúc chủ, không đến sẽ thất lễ"
"Ai cần quan tâm có thất lễ hay không chứ, dù sao thì cũng chỉ đến xem thôi mà, cũng đâu phải toàn phái võ lâm đâu mà phải có em mới được"
Diệp Lăng Sương im lặng nhìn Tẫn Hoắc Lang, hơi cúi người dùng tay đẩy Hắn
"Ngươi là Ma tôn, đừng hồ nháo"
"Tiên nhân em đừng có đi mà, em để ta một mình không sợ ta bay nhảy làm hỏng hết Thượng Cửu Phong sao?"
"Sắp đến giờ làm lễ rồi"
"Tiên nhân àaa"
"Khi về..ta sẽ đồng ý"
"Hả?"
Tẫn Hoắc Lang còn đang bận cuồng nháo nghe Diệp Lăng Sương nói có chút không phản ứng kịp, nhân lúc Hắn còn đang ngu ngơ, Lăng Sương nhanh nhẹn quay lưng bỏ đi
Hoắc Lang sau khi đơ ra vài giây trên mặt dần dần hiện lên nụ cười thoả mãn hét vọng theo bóng dáng xa dần của Lăng Sương
"Tiên nhân, em là đồng ý cùng ta kết làm đạo lữ đúng không? Vậy thì đi sớm về sớm, ta ngoan ngoãn chờ em"
Bóng dáng ngự kiếm của Diệp Lăng Sương hơi chao đảo nhưng rất nhanh đã điều chỉnh lại dáng vẻ, vững vàng khuất xa khỏi Liên Tuyết Nguyệt
Tẫn Hoắc Lang bị bỏ lại, rảnh rỗi nằm trong Tĩnh thất bị phong toả tứ phía mà lăn lộn.
Bỗng từ cửa sổ bay vào một thanh chủy thủ ghim chặt lên tường bên cạnh Hắn, kèm theo đó là một tờ giấy vàng nhạt
Hoắc Lang nhìn một lúc rồi rút thanh chủy thủ ra, liếc mắt qua khung cửa sổ.
Nơi đó có hình dáng của một nam nhân vận huyền y đang đứng nhìn Hắn, Tẫn Hoắc Lang lật mảnh giấy nhỏ, mày nhíu lại, vận nội lực phá phong ấn ra ngoài
Mất hơn nửa canh giờ Hắn mới phá được kết giới niêm môn, rời đi cùng Nguyệt Lan
"Nói rõ thêm lần nữa, tại sao Ma giới bạo loạn?"
"Tạo phản, trộm Loạn Trường Đan"
Hoắc Lang nghe đến đây, mắt đỏ gằn tơ máu.
Loạn Trường Đan là kết huyết của Ma Tôn các đời tạo thành, mỗi một Ma Tôn kế nhiệm đều sẽ phải trót thêm máu luyện đan.
Qua hơn mấy ngàn năm, đây cũng tựa như là vật trấn của Ma giới.
Viên đan này ngoài Ma Tộc thuần huyết có ma lực đạt tối thượng, những kẻ khác nuốt vào đều sẽ điên dại không phân sai quấy, sức mạnh cũng sẽ đạt đến đỉnh cấp.
Hậu quả cuối cùng là bạo thể
Tên tạo phản này đúng là làm liều chán sống, chê rằng Ma giới quá yên bình nhàm chán.
Tạo ra thế sự lớn dường này, thành công mang tên hắn ta vào sử sách, đem sự ngu ngốc của hắn lưu đến ngàn đời để người khác chế nhạo.
Tự tìm chết, tuyệt không thể sống
Đương lúc Hoắc Lang còn đang đỏ mắt tức giận, Đới Nguyệt Lan bên cạnh đưa sang một viên đơn màu đỏ sẫm, nói
"Trước hết, ngài ăn cái này vào"
"Đây là gì?"
"Định Phách Đan, chỉ cần xương cốt ngài còn, ta sẽ có cách hồi sinh ngài.
Chỉ là sẽ có tác dụng phụ"
"Nói đi"
"Sau khi hồi sinh cần thời gian để luyện hoá lại nhục thể, ta không chắc trong bao lâu mới có thể giúp ngài hoàn sinh"
"Nói tiếp"
"Sau khi ngài sống lại, có thể sẽ tạm thời bị mất kí ức trở thành phàm nhân.
Cũng có thể là sẽ trong hình hài của một đứa trẻ"
Tẫn Hoắc Lang nghe Y nói, trầm mặc một chút rồi hơi mỉm cười
"Nguyệt Lan, ngươi giúp ta một chuyện"
"Ma tôn cứ nói"
"Nếu ta thật sự có thể sống lại, ta muốn ngươi đặt cho thân xác ấy một cái tên"
"Tên? Ngài muốn đặt tên