Không Chê Nhiều Lão Công

Bốn người yêu nhau (Cao H, 4P)


trước sau

Cảnh báo trước khi đọc ↖(^ω^)↗

- Phải mang theo giấy, bình truyền máu.

- Không có tiền sử bệnh tim...

Bây giờ thì vào chương nào >3<

Edit: Yuko Bà Bà

Beta: Ami Cuteo >3<

Câu hỏi: Mặc quần áo để làm gì?

Đáp án: Để cởi!

Câu hỏi: Vì sao phụ nữ phải mặc quần?

Đáp án: Vì để đàn ông cởi!

Câu hỏi: Vậy tại sao không cởi hết quần áo mà chỉ cởi một nửa?

Đáp án: Phụ nữ nửa cởi nửa không càng gợi cảm! 1

Đoạn hỏi đáp này có lẽ là độc thoại nội tâm của 3 người đàn ông trong phòng lúc này đi!

"Vậy... để bảo bối "Tính phúc" là nghĩa vụ của chúng ta, yên tâm, bảo bối của chúng ta lập tức liền sẽ cảm thấy càng "Tính phúc"!" Sau đó ba người nhìn thoáng qua nhau đồng thời liếc Mỵ Mỵ phía cũng có thể gây "Tính phúc" cho bọn hắn!

Phàm nhanh nhẹn tóm được cái miệng nhỏ nhắn ngọt ngào của Mỵ Mỵ. Hắn ngồi vào bên người Mỵ Mỵ, lập tức giống như người thám hiểm khát nước trong sa mạc nhìn thấy ốc đảo, đem cái lưỡi hoạt nộn hút vô miệng mình, thuận đường nuốt xuống nước bọt dây dưa lẫn nhau trong miệng hai người. Thẳng đến giải quyết xong cơn khát mới phóng thích cái lưỡi kia rồi lại đuổi sát tiến vào trong miệng nhỏ ngọt ngào, bắt đầu cùng nhảy múa với cái lưỡi vừa mới chạy trốn, thuận tiện không buông tha điểm mẫn cảm trong cái miệng nhỏ. Mỵ Mỵ thoải mái ưm một tiếng, bắt đầu chậm rãi hôn trả lại.

Dịch ngồi xuống bên còn lại của Mỵ Mỵ. Lúc nãy đang đứng, tầm mắt hắn nhìn từ trên xuống dưới thấy hai con thỏ của cô bị áo cưới bao bọc càng thêm đầy đặn, ở giữa có khe rãnh sâu thẳm, gợi cảm đến mức khiến hắn suýt phun máu mũi. Dịch trực tiếp cúi xuống bú mút hai con thỏ tròn trịa, dùng miệng hấp duẫn, dùng răng nanh cắn nhẹ, dùng đầu lưỡi lướt qua. Đưa tay trượt từ cổ áo, dưới tình huống không có cởi ra áo, đem bộ ngực từ trong trói buộc thả ra ngoài. Trên bầu vú trắng tinh điểm xuyết hồng quả nàu sắc tiên diễm bởi vì thở mà run rẩy rất nhỏ, trong đầu hiện lên hình ảnh xinh đẹp của chu quả hồng diễm sau khi bị chính mình liếm hôn, hắn trực tiếp từ tưởng tượng biến thành hành động, một ngụm ngậm luôn diễm quả, bắt đầu dùng sức liếm hút giống như muốn mút ra sữa.

Còn Thịnh ở đâu? Hắn đang quỳ gối trước mặt Mỵ Mỵ cầu hôn sao? OH, NO! Giờ phút này, hắn giấu mình dưới làn váy cưới thêu hoa văn Champagne màu vàng cao quý, lấy hành động thực tế giải thích hàm ý cụ thể. Ngọn đèn xuyên qua tầng tầng sa mỏng thấu tiến vào, phủ lên mảnh đất thần bí tam giác càng thên mông lung làm người khác ao ước. Hai tay tách ra hai chân Mỵ Mỵ bởi vì hắn chui vào mà kẹp chặt, chậm rãi lướt qau dây đeo tất màu trắng chính hắn tự mình chọn lựa từ từ đến đến phần đùi trắng mịn, đầu ngón tay ngăn cách lấy quần lót sợi tơ trắng, mơn trớn trên dưới, dần dần làm sâu sắc lực đạo, thẳng đến cảm nhận được nơi đó thấp triều xúc cảm.

Mỵ Mỵ bị ba mặt giáp công, da thịt oánh bạch bắt đầu trở nên phấn hồng, cảm giác quen thuộc khô nóng xuất hiện khiến nàng hơi chút giãy dụa thân hình, muốn đạt được ít an ủi bù lại hư không trong lòng! Phàm mớm
nước bọt trong miệng mình còn chưa kịp hoàn toàn nuốt xuống, cái lưỡi liền vồ đến chủ động dây dưa với lưỡi của hắn, muốn đạt được càng nhiều là khoái cảm. Chất lỏng chưa kịp nuốt xuống tràn ra từ miệng nhỏ, thuận theo cằm trượt xuống bộ ngực phấn hồng. Dịch đang cùng hồng quả triền miên chứng kiến cảnh này, lập tức buông tha cho hồng quả bên này, mở mồm to bắt đầu liếm duẫn hút cắn nhẹ chu quả bên kia. Mà ngón tay nghịch ngợm của Thịnh thì vẫn còn vỗ về chơi đùa hoa huyệt bị ngăn cách bởi vải dệt ướt đẫm khiến trong hoa huyệt càng thêm ngứa ngáy, Mỵ Mỵ muốn...tự mình vói vào gãi.

"Bảo bối, còn muốn tiếp tục "Tính phúc" sao?" Vì làm đủ màn dạo đầu để Mỵ Mỵ có thể nhận thức tình ái càng thêm hoàn mỹ cùng tốt đẹp, ba người đã nhẫn nại vậy là đủ rồi. Giờ phút này nếu không thể phóng thích, tiếp tục nghẹn sẽ bị nội thương. Như vậy thì không tốt, ngược lại sẽ hại bảo bối mất đi "Tính phúc" cả đời!

"Ân?" Mỵ Mỵ đột nhiên bị Phàm buông ra đôi môi, cuối cùng có thể thở, nháy mắt mở mắt to giả vô tội, còn mê mang trong mấy câu hắn nói. Bất quá nghĩ lại liền hiểu rõ ý tứ của Liễu Phàm. Nàng biết, vừa nãy ba nam nhân vì khiêu khích chính mình, kiên nhẫn đã bị dùng hết!

"Cần! Chồng, em muốn càng "Tính phúc"! Để cho ta càng "Tính phúc" đi!" Giờ phút này Mỵ Mỵ, không còn là cô gái nhỏ bình thường thanh thuần gợi cảm mà giống như biến thân làm một nữ yêu xinh đẹp câu dẫn đám đàn ông yêu mình kính dâng máu huyết!

"Em muốn!" Mỵ Mỵ vừa nói vừa chìa hai tay cách vật liệu may mặc cầm côn thịt thô to đã duy trì trạng thái sung huyết lâu của hai người đàn ông bên cạnh.

"Em muốn đại nhục bổng (côn thịt)! Tiểu huyệt muốn đại nhục bổng hung hăng nhồi! Như vậy em mới "Tính phúc"!" Mỵ Mỵ lặp đi lặp lại lời nói mê hoặc, cái lưỡi phấn hồng còn mị hoặc liếm bờ môi. Đương nhiên Mỵ Mỵ không thể nào quên Thịnh đang chui đầu dưới làn váy mình! Dùng hai chân quấn lấy bả vai hắn, miệng hắn liền dính trên hoa huyệt cách quần lót của cô."A..., thật thoải mái! Em muốn thoải mái hơn nữa!"

──────────── Ta là phân cách tuyến chân chính bắt đầu 4P ────────────

Bị cô gái mình yêu câu dẫn như vậy ai mà chịu được, đương nhiên ba tên đàn ông này cũng không ngoại lệ, vội vàng xông lên.

Mỵ Mỵ bị xoay người một cái đối diện với Phàm ngồi chồm hỗm ở giữa bắp đùi.  

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện