Không Chọc Nổi Ngài

Ba người đi cùng nhau, ắt sẽ có một bóng đèn


trước sau

Ôn Nhã không thể nằm ở trên giường cả ngày được, bởi vì, người vẫn còn đang thất nghiệp – Tần Khả Khả đã đến rồi.

Chỉ trong thời gian chưa đầy ba phút, Tần Khả Khả đã kéo bộ váy ngủ của cô lên, sau đó chọn quần áo giúp cô khi cô đang rửa mặt, thậm chí, cô ấy còn chọn màu son giúp cho cô luôn.

Nửa tiếng sau, Tần Khả Khả đẩy Ôn Nhã ra khỏi cửa, cười tủm tỉm vẫy vẫy tay với mẹ Ôn: “Cháu dẫn bạn ấy ra ngoài chơi đây ạ, chào dì nhé ~”

Mẹ Ôn yên tâm phất phất tay với cô ấy: “Được, chơi vui nhé.” Trong số những người bạn đồng trang lứa, người khiến cho bà yên tâm nhất cũng chỉ có Tần Khả Khả – cô bé nằm cùng giường với con gái bà mà thôi.

Hôm qua trời mới mưa, nhưng nhiệt độ của ngày hôm sau lại tăng lên thay vì giảm xuống, bầu trời quang đãng, ánh nắng chói chang.

Ôn Nhã vừa thấy ánh nắng thì đầu óc choáng váng ngay tức thì, vội vã trốn đi không ngừng, nhưng cô lại bị Tần Khả Khả mạnh mẽ kéo ra ngoài ánh mặt trời.

“Là vì cậu ít phơi nắng nên đầu cậu mới tích nhiều nước như vậy đó!”

Ôn Nhã ngẫm nghĩ, cảm thấy lời cô ấy nói rất có lý.

Cô híp mắt lắc lắc đầu, chuyển chủ đề khác với Tần Khả Khả: “Hôm nay tính làm gì thế?”

Tần Khả Khả cười mập mờ, vươn một ngón tay ra, chỉ về nơi phương xa giữa dòng người phía trước: “Ăn, uống, chơi bời, vui vẻ!”

Bốn từ này được thực hiện hết sức triệt để, và sau khi ăn một bữa sáng ngon lành với bánh bao gạch cua, Ôn Nhã bị cô nàng kéo đến một công viên giải trí cũ, từ ngựa gỗ xoay tròn đến xe điện đụng, rồi lại ngồi trên tàu lượn siêu tốc hét khàn hết cả họng, kích thích đến mức suýt chút nữa đã nhồi máu cơ tim, xuất huyết não.

Sắc mặt Tần Khả Khả tái nhợt, cô ấy vịn vào lan can lối ra, nhìn về phía Ôn Nhã cũng đang có vẻ mặt tái nhợt.

“Như, như thế nào rồi?”

Ôn Nhã thở phì phò, ngón tay run run rẩy rẩy: “Không, không sao.”

Quá con mẹ nó đáng sợ, lúc còn ở trên đó, quả thật là cô đã ngỡ rằng, có khi nào tiếp sau đó mình sẽ biến thành con ma xui xẻo lên báo vì trang bị bảo hộ hỏng hóc nên bay ngược ra ngoài rồi ngã chết hay không.

Kích thích kích thích, quá là kích thích.

Tần Khả Khả thở phào một hơi: “Vậy nghỉ ngơi một chút đã, chúng ta chơi cái khác trước đi, cậu muốn chơi cái gì?”

Ôn Nhã nhìn bốn phía, tầm mắt lướt qua tiệm kem và vòng đu quay, rồi dừng ở thiết bị cực cao kia.

Cô duỗi tay chỉ chỉ: “Cái kia đi.”

“A a a a a a a…”

Cảm giác nhẹ bẫng đáng sợ khiến cho nước mắt của Tần Khả Khả rơi đầy mặt, bám chặt vào tay vịn suýt thì ngất xỉu.

Máy nhảy lầu tụt xuống, tiếng thét chói tai đan xen vào nhau thành mạng, trong quá trình này, không có bất kỳ ai là không sợ hãi.

Ôn Nhã bừng tình trong khi cơn sợ hãi đã lên đến đỉnh điểm, đúng rồi, chính là như vậy.

Trên đời này, nào có ai không sợ hãi gì, ngay cả Lâm Tuyết Hà cũng có lúc không kìm được bản thân mình, hà cớ gì cô phải đi lo lắng trước cho những chuyện chưa xảy ra.

Tất cả đều chờ khi xảy ra rồi nói, khi tới rồi, chưa chắc không thể giải quyết.

Ôn Nhã nghĩ thông suốt nên thả lỏng cơ thể hoàn toàn, gục xuống cất tiếng cười to: “Ha ha ha ha ha…”

Những gì bạn nghĩ rằng không thể vượt qua thì bạn sẽ luôn vượt qua nó, đây là cuộc sống.

Tần Khả Khả không biết trong mấy chục giây ngắn ngủi ở đây, cô đã nghĩ thông suốt được điều gì, chỉ biết rằng, tiếng cười này đã xen lẫn tiếng thét chói tai và thấm vào người, cười đến nỗi khiến cho da đầu cô ấy tê dại, ngực cũng lành lạnh.

Ôn Nhã là đồ tâm thần, bệnh tâm thần thật rồi!

Sau khi chơi đu quay lộn đầu, Tần Khả Khả đã kiệt sức, Ôn Nhã bên cạnh cũng run run, sắc mặt trắng bệch giống y như giấy, nhưng ánh mắt lại cực kỳ sáng rỡ, tinh thần nom có vẻ rất tốt.

Đại thành công, nước trong đầu bị tống ra ngoài hết rồi!

“Bây giờ không còn sớm, đi thôi, tớ mời cậu ăn cơm.” Tâm trạng Ôn Nhã cực kỳ vui sướng, tiền vé vào cửa đều là phú bà Tần chi, tiền cơm cũng là cô ấy trả.

Ưu điểm và sở thích giống nhau nghĩa là khi ăn cơm mà không cần phải kiêng kỵ lo nghĩ đến khẩu vị của đối phương, dù sao, đến lúc đó muốn ăn gì thì hai đôi đũa cũng sẽ cùng gắp, toàn gắp bằng bản lĩnh cả thôi.

Tần Khả Khả uống một ly nước ấm để bình tĩnh lại, lòng vẫn còn sợ hãi lắm: “Cậu điên rồi, cậu điên rồi, tớ sợ nhất là lúc cậu nổi điên lên.”

Ôn Nhã cười, chỉ chỉ vào đầu mình: “Tớ cũng cảm thấy da đầu còn tê dại, nhưng tâm tình khoan khoái rất nhiều, đều là công lao của cậu đó.”

“Vậy không uổng phí tớ liều mình điên cùng cậu một hồi.” Lúc này Tần Khả Khả mới hỏi: “Cậu gặp phải chuyện gì vậy, mà lại khiến dì lo lắng như vậy.”

“Thật ra cũng không phải chuyện gì quá to tát, chỉ là hạnh phúc tới quá bất ngờ nên bối rối.” Ôn Nhã cười không thấy mắt, trong lòng đã cảm thấy thoải mái: “Cậu còn không biết tật xấu của tớ sao, là ăn cho no rồi suy nghĩ vớ vẩn, tự mình hành hạ bản thân mình cả thôi.”

Tần Khả Khả trợn trắng mắt: “Lần này đã kích động dì đến mức nào rồi, có thể thấy được là chuyện đó không hề nhỏ.”

“Không có việc gì.” Ôn Nhã xua tay: “Hiện giờ tớ tràn đầy sức sống, hoàn toàn không thành vấn đề.”

Đồ ăn được bưng lên, Ôn Nhã động đũa, nhưng Tần Khả Khả – người đáng ra phải tranh đồ với cô lại không nhúc nhích đũa.

“Cậu vẫn luôn như vậy, chỉ có tớ thật lòng nói ra tâm sự của tớ, từ trước đến giờ cậu chỉ nói với tớ một chút chuyện nào đó không đau lòng.”

“Khi có một chuyện gì đó thực sự xảy ra, cậu không hề nói gì cả.”

Ôn Nhã dừng lại, ngẩng đầu nhìn thấy Tần Khả Khả đang bĩu môi, một lát sau mới đặt miếng thịt bò đang kẹp trên đũa vào cái bát nhỏ trước mặt mình.

“Những việc đó thật sự không quan trọng, cậu xem, chỉ cần cậu ở đây, cậu đều sẽ tâm sự cùng tớ.”

Tần Khả Khả lắc đầu: “Nhưng tớ muốn biết cậu gặp những chuyện ấm ức gì, khi cậu cười trông khổ sở biết bao.”

Là một người bạn, cô ấy cũng muốn để cho Ôn Nhã dựa vào mình.

“Ờm…” Ôn Nhã trầm ngâm buông đũa xuống, hai tay chắp lại rồi gác cằm lên mu bàn tay: “Cậu muốn biết thật à?”

Tần Khả Khả trừng cô: “Đừng chơi tớ.”

Ôn Nhã vô tội: “Sao lại có chuyện đó được, thật ra, cũng không phải là không thể nói cho cậu biết, chỉ là tớ thật sự không giải nghĩa được cảm xúc của chính mình, có đôi khi tớ cũng không biết miêu tả nó như thế nào.”

“Nói bậy, tất cả cảm xúc đều để lại dấu vết. Nói đi, nguyên nhân gây ra là gì?”

Ôn Nhã suy nghĩ, nghiêm túc nói với cô ấy: “Chân giò hun khói.”

Nghe thì có vẻ giống như đang đùa cợt, nhưng thật ra là nó vô cùng chính xác.

Quả nhiên là Tần Khả Khả không thèm tin: “E rằng cậu muốn ăn đòn.”

“Đó cũng không phải là một chiếc chân giò hun khói bình thường…” Ôn Mẫu Mực đang định giải thích, bỗng nhiên cô bị một giọng nữ cắt ngang, cô nhìn lại theo âm thanh phát ra, một cô gái trạc tuổi họ đang chỉ vào bọn họ với vẻ mặt chán ghét, nói đúng hơn là chỉ vào Tần Khả Khả ngồi đối diện cô.

“Đúng là thời buổi này ai cũng dám nghênh ngang, không biết ngại ngùng là cái gì.”

Ôn Nhã nhíu mày, Tần Khả Khả cũng không hiểu chuyện gì.

Đây là ai?

“Nhận nhầm người rồi, đừng cãi nhau với cô ta.” Ôn Nhã dời mắt đầu tiên: “Chúng ta ăn đi.”

Tần Khả Khả gật gật đầu: “Không thể hiểu được.”

Các cô không muốn so đo không có nghĩa là người gây sự sẽ bỏ qua như thế. Cô gái kia không nhận được phản hồi thì càng giận dữ hơn, cô ta hất tay bạn mình ra, ba bước cũng gộp lại thành hai bước mà vọt tới trước mặt Tần Khả Khả, lấy bình nước trên bàn tạt vào mặt Tần Khả Khả.

“Đồ hồ ly tinh không biết xấu hổ!”

May mắn là nước mà nhà hàng đem lên không quá nóng, Tần Khả Khả bị tạt nước trông chật vật, nhưng thật ra không có tính tổn thương quá lớn.

“Cô làm gì vậy hả?!” Ôn Nhã nắm tay cô gái kia lại, lạnh giọng quát: “Cô gái này, đây là lần đầu tiên chúng ta gặp mặt, có phải là cô đã nhận nhầm người rồi không?!”

Cô gái kia cười lạnh: “Nhận nhầm người ư? Cô tự hỏi cô ta một chút xem cô ta đã làm ra chuyện tốt lành gì!”

Tần Khả Khả với đầu tóc ướt nhẹp nước đập bàn đứng lên, hai mắt đỏ ửng: “Cô bị điên rồi, tôi làm gì, bị thần kinh sao không đi chữa đi hả?”

Trước đám đông, mọi người bốn phía bận rộn lấy điện thoại ra bắt đầu quay video, khi chuẩn bị làm phong phú vòng bạn bè của mình, tích “tiểu” thành “đại”, kích thích tư duy toàn diện của xã hội.

“Ha ha, cô làm gì vậy? Quyến rũ bạn trai của người khác rồi mà bây giờ bắt đầu giả bộ ngây thơ? Đã muộn rồi!” Cô gái hất tay Ôn Nhã ra, chỉ vào mũi Tần Khả Khả nói với mọi người: “Mọi người hãy quay sát vào đây, đây chính là người phụ nữ không biết xấu hổ phá hoại tình cảm của tôi và bạn trai, là con giáp thứ
mười ba khiến người ta khinh thường!”

Hàng loạt tiếng ồn ào ầm ĩ, hai mắt những người đang vây xem sáng bừng lên, khoá chặt họ ở giữa như một bầy sói đã phát hiện ra con mồi của mình, có năm, sáu chiếc điện thoại quây quanh chụp hình, thậm chí, có người còn vừa quay vừa giải thích.

Tần Khả Khả luống cuống, cô ấy hết lòng với mỗi mình Đoàn Minh An, nào có tâm tư đi quyến rũ người nào đâu chứ, cô ấy chưa hề làm gì nhưng nếu bị quay rồi đăng lên mạng, có lẽ từ không có cũng thành có. Cô ấy lấy tay che mặt, cực kỳ bất lực: “Đừng quay, đừng quay tôi!”

Đầu sỏ gây chuyện vẫn còn kêu gào to lắm: “Đồ tiểu tam khốn kiếp không biết xấu hổ này, để cô xen vào tình cảm của người khác, pháp luật không trừng trị nổi cô thì dư luận sẽ cho cô một bài học, xem về sau cô có dám…”

Bộp.

Choang…

Một chiếc điện thoại bay ra, đầu tiên là đập xuống mặt bàn, sau đó lực này quét ngang qua bát đĩa trên bàn ăn, bộ đồ gốm sứ rơi vỡ loảng choảng đầy đất.

Mọi người im bặt.

Ôn Nhã xoa xoa ngón tay, sắc mặt trầm xuống, nhìn người đàn ông trước mặt đã bị mình đoạt lấy máy: “Hóng chuyện cũng không có gì to tát, mọi người cùng tới hóng chuyện cũng được, tôi nghèo lắm, không có tiền gì đâu, nhưng chỉ có năm, sáu cái điện thoại thì tôi vẫn đền được, mấy người tiếp tục thử xem sao?”

Người cầm điện thoại có hai phản xạ có điều kiện, hầu như đều bỏ điện thoại xuống, còn lại thì vẫn giả vờ kiên cường cố chấp quay chụp, chỉ là không nói gì nữa.

Tần Khả Khả gặp phải cảnh tai bay vạ gió, nhân dịp tầm mắt của mọi người chuyển sang người Ôn Nhã thì cô ấy vội lấy điện thoại ra gọi, khi điện thoại được kết nối đã khóc không thành tiếng: “Em không biết phải làm sao bây giờ, anh mau tới…”

Ôn Nhã tỏa ra khí thế của một người “giữ cửa quan” [*], không tránh không né, đường đường chính chính đối diện với màn hình: “Mọi người thú vị thật nhỉ, chỉ qua lời nói của cô gái này mà đã lập tức định tội cho người ta rồi, mấy người đều là Bao Thanh Thiên tái thế à? Bao Thanh Thiên cũng phải hỏi rõ nguyên nhân, hậu quả, phải tìm ra chứng cứ thì mới có thể xử án, không phải thế ư?!”

[*] Một câu trong Thục đạo nan của Lý Bạch, ý chỉ sức mạnh rất lớn.

Mọi người im lặng, cô gái kia lại lao tới: “Chẳng lẽ tôi cố ý tự đội nón xanh lên đầu mình, bôi nhọ cô ta dụ dỗ bạn trai tôi à?”

Ôn Nhã cười nhạo: “Bạn trai cô là thiên tiên nào, có thể lọt vào mắt xanh của cô ấy á?” Không nói tới việc Tần Khả Khả không phải là loại người ti tiện, dù là cô ấy đi chăng nữa thì cô ấy cũng đã có Đoàn Minh An rồi, sao người bình thường có thể lọt vào mắt cô ấy được đây?

“Cô thì biết gì? Chính tôi đã tìm thấy ảnh chụp của cô ta trong máy điện thoại của bạn trai tôi, hơn nữa còn là ảnh tự sướng, chứng cứ vô cùng chuẩn xác rồi còn gì?” Cô gái phỉ nhổ: “Vốn dĩ chỉ trùng hợp nhưng cũng là đen đủi, đúng lúc tôi thấy cô ta ở đây, tại sao tôi phải nuốt mấy lời ác ý này xuống cơ chứ?”

“Làm ơn đi em gái à, cô cũng nói là ảnh tự sướng chứ đâu phải ảnh chụp thân mật của hai người đâu.” Ôn Nhã muốn bội phục bộ não si tình này rồi: “Có rất nhiều cách để lấy được ảnh tự sướng, cô điều tra rõ anh ta tìm thấy những ảnh chụp tự sướng kia ở đâu chưa hả? Cô nhìn khuôn mặt, ba vòng của bạn tôi xem, cô có chắc chắn rằng không phải do bạn trai cô đơn phương yêu thầm bạn tôi chứ?”

Người vây xem tỉnh ra, bắt đầu chỉ chỉ trỏ trỏ cô gái gây chuyện.

“Em gái à, tôi đề nghị cô nên dạy dỗ tên bạn trai đáng chết của cô đi, đừng có mà nã đạn lung tung vào người vô tội.”

Cô gái kia đỏ mặt không cãi lại được, dứt khoát lấy điện thoại, cũng bắt đầu gọi điện: “Bây giờ anh hãy tới đây ngay lập tức cho tôi! Ở đâu à? Tất nhiên là tôi sẽ phát định vị cho anh, phải đến trong vòng mười phút nữa! Chuyện gì à? Chính anh tự làm việc xấu mà không biết á? Anh mau tới đây cho tôi, lập tức, ngay lập tức! Công việc con mẹ anh đấy! Nhưng anh cũng biết hậu quả khi đến rồi đấy, tự nghĩ cho kỹ đi!”

Nói đến đây, Ôn Nhã quay lại bên cạnh Tần Khả Khả, khẽ hỏi cô ấy: “Sao rồi?”

Tần Khả Khả nắm tay cô, rưng rưng lắc đầu: “Không sao, tớ gọi Minh An tới…”

Ôn Nhã ngẩn ra, ngay sau đó lại đáp: “Cũng tốt.”

Bây giờ gọi anh ấy tới giữ thể diện cũng không tồi.

Gần như Đoàn Minh Anh và tra nam tới cùng một lúc, hai người đứng cùng một chỗ, phân rõ cao thấp. Không thể nghi ngờ thêm gì nữa, dù là vẻ ngoài hay khí chất, Đoàn Minh An đàn áp người kia hoàn toàn, thắng áp đảo.

Ôn Nhã nhìn, tự gật đầu, cảm thấy ánh mắt của mình thật sự rất tốt.

Tần Khả Khả bổ nhào vào lòng Đoàn Minh An, được người kia thương xót mà ôm chặt lấy.

Mọi việc được giải quyết dễ dàng, thật ra chỉ là một chuyện cỏn con, tuy nam chính hơi tệ nhưng cũng không đến nỗi nào, quả thật anh ta là một trong những đối tượng xem mắt của Tần Khả Khả sau khi về nước, anh ta đồng ý với người lớn trong nhà sẽ đi xem mắt, ảnh chụp cũng là người lớn đưa cho, anh ta nghĩ, có lẽ là nếu gặp được Tần Khả Khả thì càng tốt, nhưng hai bên đều không gọi điện cho nhau, như vậy cũng không giải quyết được gì, không ngờ chỉ vì mình quên xóa ảnh chụp mà lại gây ra một trận “phong ba” như thế này. Nam chính nói xin lỗi rồi đưa cô gái còn đang la hét đi, quần chúng vây quanh vừa thấy hết trò vui cũng tản đi hết… Ngoại trừ người đàn ông bị Ôn Nhã ném điện thoại.

Tuy Ôn Nhã thấy đau lòng nhưng vẫn có khí phách, nói đền là đền, chỉ là ngoài miệng vẫn không chịu buông tha người ta.

“Chú à, chú phải tỉnh táo lên đi, để còn làm mấy việc trừng trị nhân đạo, sau này chú vẫn nên tỉnh táo thêm một chút đi.”

Người đàn ông trung niên tái mặt vì bị cô châm chọc, nhưng dù sao thì ông ta cũng đuối lý, sau khi ông ta cầm được tiền thì không nói gì, hậm hực rời đi.

Hầu như những người không liên quan đến họ đều đã rời đi, Ôn Nhã nhìn hai người gắn bó keo sơn trước mặt mình, cảm thấy bản thân cũng nên đi rồi.

Đoàn Minh An thì cũng coi như là đã dỗ được người trong lòng, ngẩng đầu lên thì đúng lúc động tác lén lút lấy túi của cô lọt vào mắt, bấy giờ, lòng anh ấy ngập tràn những cảm xúc lẫn lộn, trong lòng thẫn thờ, đầu lưỡi đăng đắng.

Cuối cùng anh ấy cũng đã thấy rõ ràng, Tần Khả Khả là Tần Khả Khả, Ôn Nhã đúng là Ôn Nhã.

Hai người hoàn toàn khác nhau.

Trước khi Khả Khả quay về, anh ấy đã thật lòng yêu một người hoàn toàn khác này.

“Ôn Nhã, để anh đưa hai người…”

Ba người đi cùng nhau thì ắt sẽ có một bóng đèn.

Ôn Nhã xua xua tay, kéo túi rồi bỏ chạy, bóng dáng đẹp đẽ rất giống Lôi Phong làm việc tốt không cần để lại tên tuổi.

“Không cần đâu.”

Mãi cho đến khi chạy ra khỏi nhà hàng, cô hít sâu một hơi trong làn không khí mát mẻ, trong lòng cũng hơi thả lỏng, cơ thể cũng uể oải theo ngay, hôm nay cũng thật mẹ nó thú vị…

“Twinkle twinkle little star…”

Điện thoại từ Lâm Tuyết Hà!

Ôn Nhã cuống quýt lấy điện thoại ra, tỏ vẻ yếu đuối:

“Alo…”

“Tình trạng cảm lạnh của cô đã khá hơn chưa?”

“Ừm, chỉ cần nằm một lát thôi, có lẽ không có gì…”

Cô đang nói, đúng lúc gặp tay tài xế mới đánh tay lái lung tung, tiếng còi xe vang lên khắp đường lớn, bíp bíp bíp bíp hết đợt này đến đợt khác.

Lâm Tuyết Hà: “…”

Ôn Nhã: “… Nếu tôi nói tôi mới ra viện thì anh có tin không?”

Giọng nói trào phúng của Lâm Tuyết Hà tựa như dòng điện truyền từ tai đến tận đáy lòng cô, còn mang theo tiếng hừ nhẹ: “Cô cảm thấy thế nào?”

Thắng thắn sẽ được khoan hồng, kháng cự sẽ bị trừng trị.

Tám chữ [*] vàng to lấp lánh nhanh chóng hiện lên trong đầu Ôn Nhã, trái tim cô đông cứng lại, cô chỉ thẳng thắn một cách đơn giản, không giả bộ: “Anh anh anh anh Lâm, anh nghe tôi nói, hôm nay tôi chảy rất nhiều máu, bây giờ rất khó chịu…”

[*] Nguyên gốc tiếng Trung là tám chữ.

Ở trước mặt Lâm Tuyết Hà, cuối cùng thì cô cũng không cần phải sợ mất mặt nữa.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện