Không Chọc Nổi Ngài

Lần thứ hai gặp mặt sau khi thay đổi thân phận


trước sau

Đúng lúc Ôn Nhã và Lâm Tuyết Hà đã ăn cơm xong, đang lái xe ra ngoài, cho nên chỉ mất mười phút là đã đến nơi.

Bây giờ, trung tâm của vụ xô xát đã bị người dân xúm lại vây quanh vòng trong vòng ngoài, cách cả một đám đông dày đặc như vậy mà còn nghe thấy tiếng la hét chửi bới vọng ra, đâm xuyên qua mọi người như một mũi dùi khoan vậy.

“Xin cho qua, xin cho qua.” Ôn Nhã cố gắng chen vào đám đông, trong miệng vẫn còn nói: “Anh Lâm à, anh cứ ở bên ngoài đợi em, anh không chen vào nổi đâu…”

Vốn dĩ là Ôn Nhã không muốn để cho Lâm Tuyết Hà nhìn thấy cảnh mẹ mình đánh nhau với người ta ở nơi đông người, vì chuyện này cũng chẳng vẻ vang gì cho cam, nhưng người nào đó trước đây sẽ không bao giờ hỏi nhiều, mà nay lại nhất quyết truy hỏi đến cùng, thế là cô chỉ đành nói sự thật, đồng thời, đưa cả anh đến cùng.

Sự đối lập trong – ngoài của anh Lâm quá sức mạnh mẽ, cô không còn cách nào khác.

Tình hình của cuộc xô xát phía bên trong vẫn diễn ra vô cùng ác liệt, hai người phụ nữ quần áo xộc xệch trừng mắt nhìn đối phương, cả hai đều không buông lỏng một giây một phút nào. Người đứng bên cạnh mẹ Ôn là ba Ôn nhã nhặn, ông đang xót hết cả ruột mà chẳng biết phải làm sao, bên cạnh mẹ Châu là con gái lớn, con rể, con trai út và lão chồng, để mà nói về khí thế, theo lẽ thường, hai chọi năm như thế này thì mẹ Ôn thua là cái chắc.

Nhưng thực tế thì lại không phải thế, mẹ Ôn cứng rắn lấy một địch bốn phẩy năm, chỉ chừa lại nửa tên cho người có sức chiến đấu gần như bằng không là ba Ôn xử lý nốt, nhằm để ông không bị rơi vào thế “dưới cơ”.

“Dì à, chuyện này ai cũng có phần sai cả, chúng ta cứ cho qua đi ạ.” Con gái của mẹ Châu định hoà giải lần thứ N nhưng lại bị mẹ Châu cho một cái bạt tai: “Cái gì mà ai cũng có phần sai, tao sai ở đâu hả? Là mụ ta cắn chặt tao không chịu nhả như một con chó điên ấy chứ.”

Mẹ Ôn cười khẩy: “Ai mới là chó điên thì mọi người đều có mắt và nhìn thấy hết đấy, tôi động chạm hay trêu chọc gì ai nào? Có vài cắc tiền thối đã không coi ai ra gì rồi à? Con gái nhà tôi tìm người như thế nào thì đến lượt bà ở đây soi mói chắc?”

“Là ai bới móc trước? Tôi nói không trông mong con gái nhà người ta kiếm được tiền, chỉ cần chăm lo gia đình là được, thế thì có gì sai à?”

“Ồ? Lúc đó bà nói như vậy á, là ý như vậy thật sao? Chúng ta còn chưa từng gặp nhau, bà vừa đến là đã ăn nói hãm tài, quăng ngay câu “không trông mong con gái tôi kiếm được tiền”, bà có ý gì thế hả? Cái giọng điệu ngạo mạn vênh váo đó của bà là ý gì hả?”

“Tôi có gì nói nấy thôi! Cái ngữ các người mà còn đòi trông mong cái gì hả?”

“Ô hay, cái con mụ này, lại còn được nước mà lấn tới à, ai thèm nhà bà chứ hả, đúng là bị ăn chửi cũng chẳng oan đâu!”

Hai người này mới nói được dăm ba câu là lại bắt đầu sửng cồ, xù lông cổ lên,y như con gà trống, mắt trợn ngược lên, nếu không phải đôi bên đều bị kéo lại thì kiểu gì cũng sẽ lao vào cấu xé nhau tiếp cho xem.

“Được rồi được rồi! Có đi dạo công viên thôi mà cũng gây chuyện cho được, không biết trong đầu mấy bà chứa cái gì nữa! Nhà người ta có bình thường, có không tốt đến cỡ nào đi chăng nữa, thì liên quan gì đến chúng ta đâu, sao bà mãi không sửa được cái tật xấu này thế! Bà đi soi mói người ta làm cái gì!” Ba Châu đanh mặt lại nói một tràng, thằng con rể của ông ta cũng nói phụ hoạ theo.

“Mẹ, mẹ đừng tức giận nữa, cáu quá hại sức khoẻ thì không đáng đâu, ba nói đúng đấy, người ta tìm con chó con mèo như thế nào thì đó đều là số của người ta cả thôi.”

Bọn họ vào hùa với nhau nói mấy lời này, người có tính tình tốt như ba Ôn cũng phải tức đến phát run: “Các người tích chút đức đi…”

“Mẹ!” Cuối cùng Ôn Nhã cũng vượt qua vòng vây, chạy ào tới giữ chặt lấy tay mẹ Ôn: “Sao rồi, mẹ không sao chứ, đừng kích động, mẹ có tiền sử bệnh tim đấy, đừng tức giận, hít sâu, thả lỏng nào!”

Viền mắt mẹ Ôn nóng lên, con gái đến khiến bà yên tâm hơn nhiều, thế là càng không vui mà vỗ vào tay cô một cái: “Mẹ thì có chuyện gì được, ngoại trừ mày có thể làm mẹ tức đến phát bệnh tim ra, thì bọn họ lấy đâu ra cái bản lĩnh này, còn thua xa lắm.”

Ôn Nhã thở phào một hơi: “Thế thì tốt, mình về nhà thôi.”

Mẹ Ôn giẫm một phát lên mu bàn chân cô, sao bà lại đẻ ra cái thứ hèn kém như thế này cơ chứ!

Đầu đuôi sự việc cô đã nghe ba Ôn nói hết trong điện thoại rồi, lúc đó cô chỉ cảm thấy, họ vì chút chuyện cỏn con này mà cãi nhau ỏm củ tỏi cả lên thì chắc chắn là do hội chứng mãn kinh mà ra. Chuyện có to tát gì đâu, chẳng phải chỉ là đàng trai muốn tìm một người vợ hiền thục dịu dàng để chăm lo gia đình thôi à, tuy giọng điệu có hơi khó nghe và coi thường cô, nhưng cái đó thì liên quan quái gì đến mình, cũng có phải là do cô bám chặt không buông đòi gả đến nhà họ đâu, chưa kể, đây lại còn là lần đầu tiên mọi người gặp nhau nữa.

Mẹ nhà mình thì chuyện bé xé ra to, còn bà bác kia cũng ăn no rửng mỡ lắm cơ, đánh nhau một trận coi như vận động sau bữa ăn, tiêu hoá hết thức ăn luôn rồi còn đâu.

Ôn Nhã đau đến nhe răng trợn mắt, hơn nữa, cô còn thấy vô cùng tủi thân: “Mẹ làm cái gì đấy!”

Mẹ Ôn ăn nói hùng hồn: “Mẹ không nuốt trôi được cục tức này!”

“Có cái gì mà mẹ phải tức giận nào, mẹ treo biển bày bán con ở đây như cây cải thảo đó, con còn chưa bực đây này.” Ôn Nhã thấy phục bà thật rồi: “Đi thôi đi thôi, bị người ta vây xem cãi nhau mất mặt lắm.”

Mẹ Ôn cao giọng: “Mất mặt? Nếu không phải tại mày tìm con chó con mèo, không biết vì lý do gì mà cứ phải giấu giấu giếm giếm thì việc gì mẹ mày phải treo biển mày ở đây?!”

Bà còn đang cáu đây này, con nhóc thối tha này, không biết đã hẹn hò yêu đương từ bao giờ mà cũng không thèm nói với bà, hại bà phải lo lắng vớ vẩn.

Lâm Tuyết Hà, người vừa vượt qua đám đông và không biết là mình đã bị mấy bác gái tiện tay sờ mó bao nhiêu cái rồi: “…”

Ôn Nhã liếc thấy anh, bấy giờ thấy khó xử bởi lời nói của mẹ, tới nỗi chỉ muốn độn thổ, thế là vội nói: “Cái này về nhà rồi nói sau, về nhà rồi con giải thích cho mẹ sau.”

“Lại còn về nhà nói á? Mày nói coi, mày tốt nghiệp cấp ba bao nhiêu năm rồi, yêu đương thì đã làm sao nào! Sao mày cứ phải cắn chặt răng không chịu nói rõ ra thế hả?” Mẹ Ôn giận cá chém thớt xong còn tổng kết lại bằng một câu: “Phí công mẹ nuôi mày bao nhiêu năm trời!”

Bây giờ Lâm Tuyết Hà đã bước đến phía sau mẹ Ôn, Ôn Nhã che mặt buông xuôi, một tay còn lại vẫy vẫy: “Xin lỗi nhé, đã khiến anh phải mất mặt rồi.”

Đúng lúc mẹ Ôn đang cảm thấy câu xin lỗi này đến quá trễ, bên tai chợt vang lên một giọng nói có vẻ như đã từng quen biết, bà quay đầu thì bắt gặp gương mặt của Lâm Tuyết Hà.

“Bác gái, chuyện này là lỗi của cháu.” Lâm Tuyết Hà hơi cúi đầu: “Không thể theo đuổi được Ôn Nhã sớm hơn một chút, để mọi
chuyện kéo dài đến tận bây giờ.”

Ôi mẹ ơi.

Mẹ Ôn che miệng, suýt thì bị anh dọa đến nỗi tái phát bệnh tim, không dám đối diện với sự thật. Điều này là không thể, không thể có chuyện Ôn Nhã biết phấn đấu đến mức này được.

Ba Ôn nắm chặt tay lại thành quyền, trừng mắt nhìn Lâm Tuyết Hà, thằng nhãi này… Ông biết ngay mà, biết ngay mà!

Thấy ba mẹ mình không nói nên lời, Ôn Nhã chợt nhớ đến bản thân của mình khi ấy cũng cạn lời và câm nín y như vậy, nhưng bây giờ thì cô đã trải qua muôn ngàn sự tôi luyện mài giũa rồi, cho nên bây giờ chỉ có thể là cô đứng ra làm chủ nhà họ Ôn thôi: “Người cũng gặp rồi, bây giờ có thể về nhà được rồi chứ, đứng hành xác nhau nữa.”

“Thế, thế thì về nhà trước đã.” Mẹ Ôn cứng ngắc gật đầu.

Lâm Tuyết Hà khẽ mỉm cười, anh đi về phía hàng rào thép gai dán đầy thông tin xem mắt, quét mắt nhìn vài cái là đã có thể tìm ra “sơ yếu lý lịch” của Ôn Nhã, đưa tay lấy xuống, gấp làm tư rồi nhét vào túi.

“Cái này phải thu hồi lại, tránh cho việc lại có con chó con mèo nào ngoài anh ra tìm đến cửa.”

Đệch… Mỗi người mang một vẻ mặt khác nhau, có người mặt đã méo xềnh xệch.

Ôn Nhã cảm thấy nghẹt thở, anh Lâm quá hiểm, chỉ một câu đã chặn họng tất cả những người đang có mặt tại đó.

Đúng là xứng đáng khiến người khác phải ngước nhìn.

Thật ra người thấy sượng nhất lúc này là chị Lý làm mai không thành, mẹ Châu châm chọc và oán trách bà ấy nhiều chuyện, mẹ Ôn cũng quở bà ấy bị tiền làm mờ mắt, không dò hỏi tính cách đã làm mối linh ta linh tinh… Đương nhiên, đây là chuyện của sau này, còn bây giờ thì tạm thời không thể hiện ra ngoài mặt.

Bầu không khí im lặng kéo dài đến tận khi quay về căn nhà hai phòng ngủ nho nhỏ, ba người ngồi ngay ngắn trên ghế sô pha.

Mẹ Ôn, Ôn Nhã, Lâm Tuyết Hà.

Trong giây phút quan trọng như thế này, không ngờ người không nhát gan nhất lại chính là người bình thường nhát gan nhất: Ba Ôn. Ba Ôn nghiến răng nghiến lợi nhìn Lâm Tuyết Hà đang ngồi cạnh Ôn Nhã, thằng nhãi này…

“Hai đứa bắt đầu từ khi nào?”

“Hai tháng trước.” Trước mặt bậc bề trên, trông Lâm Tuyết Hà vô cùng ngoan ngoãn và dễ bảo, mẹ Ôn nhìn thấy là anh là như nở hoa trong lòng, vô cùng ưng ý. “Thời gian quen biết là ba tháng.”

“Mới quen biết mấy tháng đã xác nhận quan hệ, thiển cận.” Ba Ôn cứng nhắc bới móc vấn đề, hừ lạnh một tiếng.

Hai thành viên còn lại của nhà họ Ôn mắt chữ A mồm chữ O, đầu óc của ba (lão già chết tiệt này) không bị sao đấy chứ, thế mà lại nói chuyện với anh Lâm (con rể tương lai) như thế cơ á, có đốt đèn lồng cũng không thể tìm ra được con rể giàu có mà còn bị mù như này đâu, biết không hả!

Mẹ Ôn dựng ngược lông mày lên, huých ba Ôn một cái: “Ông nói cái gì thế hả!”

Ôn Nhã nắm chặt bàn tay Lâm Tuyết Hà, cười sượng: “Nói em đấy, nói em đấy.”

Ba Ôn bị hai người họ chọc tức đến trợn trắng mắt, vung tay quay về phòng, tiếng đóng sầm cửa làm rung chuyển cả tòa nhà.

“Tối nay tự nhiên lên cơn cái gì thế không biết!” Mẹ Ôn làu bàu, giơ tay vuốt lại mái tóc rối bời, cố gắng bày ra dáng vẻ chỉn chu đúng mực nhất có thể: “Chuyện tối nay, thật ngại quá, để cháu cười chê rồi.”

Lâm Tuyết Hà cười: “Bác khách sáo quá rồi, là tại cháu chưa chào hỏi trước đã tự tiện đến nhà, đã mạo phạm rồi ạ.”

“Cháu nói cái gì thế.” Mẹ Ôn cười tít cả mắt: “Nếu ban đầu bác biết là cháu, không chừng bác và mẹ cháu hứa hôn luôn cho rồi.”

Lâm Tuyết Hà không biết chuyện này, anh tùy ý dịch chuyển tầm mắt về phía Ôn Nhã, cô sờ sờ mũi, nhếch miệng nở nụ cười ngốc nghếch và gượng gạo nhưng trông vẫn không hề bất lịch sự.

“Vậy thì đúng là tiếc quá rồi ạ.”

Nghe thấy vậy, suýt thì Ôn Nhã đã ho đến mức bay cả cổ họng ra ngoài.

Mẹ Ôn thấy dáng vẻ nho nhã lễ độ của anh thì càng thấy thích hơn, nói chuyện cũng càng thân thiết hơn, không giữ lại gì nữa: “Tuyết Hà à, cái đứa bé này, sao cháu lại nhìn trúng Ôn Nhã nhà bác cơ chứ, cái gì của nó cũng bình thường hết, lúc nào cũng khiến bác cảm thấy nó sẽ không thể tìm được mối nào quá tốt.”

“Không một ai là hoàn hảo cả, yêu cầu của bác đối với Ôn Nhã quá cao rồi ạ.” Lâm Tuyết Hà ôn tồn lắc đầu: “Con người ai cũng có chỗ thiếu sót, cháu cũng từng bị mẹ quở trách rất nhiều tật xấu.”

Nghe thấy câu này thì lại càng khiến mẹ Ôn vui như mở cờ trong bụng, bất cứ ai cũng đều thích nghe người khác khen con mình, huống chi anh nói vậy tức là đang khéo léo đặt mình ngang hàng với Ôn Nhã, người tinh mắt đều có thể nhìn ra khoảng cách chênh lệch giữa hai người, đứng trước sự thật rõ rành rành ra như vậy, câu nói này càng trở nên đáng quý hơn cả.

Ôn Nhã sốc nặng vì vẻ mặt dày dặn không biết xấu hổ, trong ngoài bất nhất của anh, rõ ràng tối hôm qua anh có nói thế đâu!

Hai người họ càng nói càng vui, một người vốn dĩ kiệm lời như Lâm Tuyết Hà, mà khi đến đây một cái là tự dưng trở nên cực kỳ khéo ăn khéo nói, Ôn Nhã cắt trái cây một lần, pha trà hai lần thì hai người này mới nói chuyện thỏa thuê xong xuôi.

Lâm Tuyết Hà nghe thấy tiếng ho nặng nề từ phòng bên cạnh, biết điều mà lên tiếng: “Thời gian không còn sớm nữa, bác gái, sáng mai cháu còn phải đi làm nên xin phép về trước, hôm khác lại đến thăm ạ.”

Mẹ Ôn cười toe toét tiễn anh ra tới tận cửa: “Đi đi cháu, thường xuyên đến chơi nhé… Ôn Nhã, tiễn người ta đi con.”

Vốn dĩ là phải tiễn mà… Ôn Nhã bĩu môi, vội đẩy Lâm Tuyết Hà đi trước khi hai người trở nên thân thiết như mẹ con, vào trong xe mới thở dài thườn thượt một hơi, vẻ mặt rầu rĩ.

Tối nay, đúng là mất mặt theo đủ mọi ý nghĩa.

“Anh Lâm.”

Lâm Tuyết Hà thắt dây an toàn rồi nhìn cô một cái.

Ôn Nhã đặt một tay lên vô lăng, tay còn lại chống xuống ghế ngồi, đánh đòn phủ đầu trước: “Tối qua anh uống say nói thật, bảo là nhìn trúng em vì em tốt số đấy nhé.”

Lâm Tuyết Hà cười nhẹ một tiếng, tiếng cười trầm thấp tựa như dòng điện chạy qua khắp cơ thể Ôn Nhã, khiến cô rùng cả mình.

“Không lẽ em có cách giải thích nào hợp lý hơn à?”

Phun ba lít máu.

Ôn Nhã ôm lồng ngực mà nghĩ thầm, nếu không phải anh vừa cao ráo vừa đẹp trai vừa có tiền thì cô đã đá anh đi từ lâu rồi.

“Còn một chuyện nữa, lúc bác gái và mẹ anh gặp mặt, lúc đó em đã thổi gió bên tai mẹ anh những gì, mà khiến bà ấy về nhà cứ lải nhải mãi, chỉ hận rèn sắt không thành thép với anh thế.”

Ánh mắt của Lâm Tuyết Hà phủ trên đỉnh đầu cô, nhẹ nhàng phiêu đãng nhưng cũng vô cùng sắc bén, khiến lòng người run rẩy.

Ôn Nhã cười sượng trân xoay người ngồi ngay ngắn.

“Lúc đó em… vẫn, vẫn chưa nhận ra mình tốt số mà.”

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện