Đồng thời trợn mắt há mỏ còn có nhóm quan chức Quân đội ngoài màn hình.
Họ trơ mắt dòm toàn bộ cơ giáp giơ hai tay lên, sau đó, đám tân sinh Colton cũng cùng lúc nhận được thông tin nhiệm vụ: "Hiện tại công bố nội dung thi đấu: Nghĩ cách cứu viện ngài Nguyên soái Rothesay và đại tướng Condon bị bắt cóc, không hạn chế thời gian."
Nhận nhiệm vụ giống y xì Đế tổng, nhưng thu được hơi trễ chút.
"Xem ra điều kiện tiên quyết để nhận nhiệm vụ là tránh thoát sự truy sát của kẻ địch!" Hiệu trưởng Komlo cất giọng phấn khởi!
Hai thằng con đều bình an vô sự! Tân sinh toàn học viện cũng tìm được hết! Người kích động nhất tại hiện trường chính là ông ta.
Tinh cầu mà nhóm Alvin chưa kịp quan sát cẩn thận té ra là một binh doanh, cũng có lẽ là cơ giáp doanh. Sau khi tra xét kỹ lưỡng, mọi cơ giáp đầu hàng được Mục Căn an trí trong doanh địa, mỗi cơ giáp một phòng, từng phòng đều có vài học sinh, công việc của họ là "bức cung", khụ! Hổng phải, là hỏi thăm theo thông lệ mới đúng.
Cực kỳ đơn giản: Tương tự như học sinh tiến vào hệ thống đều có nhiệm vụ hoặc mục tiêu của mình, mấy chiến hạm hoặc cơ giáp này nhất định cũng có nhiệm vụ, điều Mục Căn muốn biết là nhiệm vụ mà mỗi trí não hệ thống chịu trách nhiệm phân phối. Đến tận bây giờ, ngoại trừ mục tiêu nhiệm vụ, bọn họ vẫn chưa có được bất luận manh mối hữu dụng nào, dưới tình huống ấy, phương pháp nhanh nhất chính là hỏi thăm từ chỗ "quân địch".
Toàn bộ cơ giáp đứng trong phòng riêng được phân cho, bên ngoài doanh địa bố trí vũ khí hỏa lực cực mạnh, cơ giáp nào cũng biết chuyện này, trên người chúng sở hữu thiết bị quét hình rất tiên tiến nên có thể do thám được.
Henry là học sinh khoa Duy tu cơ giới của Học viện tổng hợp đế quốc, cậu ta và nhiều bạn cùng khoa được giao nhiệm vụ thẩm vấn. Nhìn cơ giáp cao to trước mắt, Henry nuốt nước miếng cái ực, nhưng nghĩ đến nhiệm vụ được phân công, lại nhớ tới pháo đài mà mấy bạn học khác đã sắp đặt ổn thỏa, tâm trạng cậu ta vững vàng hơn hẳn: "Dám không cung khai hử, cho một pháo bắn rụng mày giờ!"
Henry nghiêm khắc nói.
"Nhưng nếu mày thành thật khai nhận thì không sao hết."
Đối với những đứa trẻ này, trí não cũng vậy, cơ giáp cũng thế, hết thảy chỉ là công cụ hoặc phương tiện hỗ trợ bọn họ học tập thôi, trước nay chỉ cần ra lệnh cho chúng làm chuyện gì đó là xong, dường như đàm phán bình đẳng như bây giờ vẫn là lần đầu tiên.
Trải qua một cuộc chiến kịch liệt, mấy tay khổng lồ sắt thép xưa kia uy phong lẫm liệt nay đã trở nên rách rưới tả tơi, trên hai cánh tay của cơ giáp phân đến phòng Henry đều chằng chịt vết rạn, rồi những mảnh kim loại lại bong ra không ngớt theo từng cử động của nó. Tuy biết chỉ là giả tưởng, tuy biết mấy cơ giáp sẽ không cảm thấy đau đớn, nhưng nhìn cơ giáp đối diện, trong lòng Henry vẫn thấy là lạ.
Đúng lúc vớt lên linh kiện suýt nữa rơi xuống đầu Henry, cơ giáp đô con ngơ ngác đứng tại nơi cách nhân loại một khoảng.
"Thật không, nếu khai nhận sẽ không bị đập chết ư?" Giọng nói cứng nhắc truyền ra từ máy phát, lọt vào tai Henry.
Henry trịnh trọng gật đầu: "Đúng vậy."
Sau đó, cơ giáp không lên tiếng nữa.
Nếu là nhân loại, mỗi tù binh bị nhốt trong từng phòng tách biệt thì các tù binh sẽ không cách nào trao đổi với nhau. Nhưng trí não lại khác, dù thân thể bị giam tại nhiều nơi bất đồng, song thứ điều khiển trí não hệ thống của cơ giáp liên kết lẫn nhau vẫn là nối mạng. Nói cách khác, chúng không gặp trở ngại trong vấn đề giao tiếp.
Vì thế, thông qua trí não hệ thống của cơ giáp này, câu trả lời mới rồi của Henry cũng được chia sẻ cho tất cả cơ giáp bị bắt biết.
Như Mục Căn đã nói, mấy cơ giáp hiển nhiên có nhiệm vụ riêng. Nhiệm vụ của chúng chính là tới đây ngăn cản các học sinh, bị thương cũng được, bị bắn chết cũng tốt, phải ngăn họ bằng được.
Đó là mệnh lệnh của "đầu não".
Còn bản thân những cơ giáp, đầu não không truyền đạt bất cứ mệnh lệnh nào cả.
Chúng là trí não hệ thống trên nền tảng giả tưởng của mạng quân đội, năng lực logic không cao, được sáng tạo với mục đích duy nhất là huấn luyện người dùng tại sàn đấu. Trong quá trình huấn luyện, dù bị nhân loại phá hủy cũng không thành vấn đề.
"Thân thể" nền tảng nát thành mảnh vụn, nhưng chẳng mấy chốc sẽ tái sinh vào thời khắc nào đó, "ký ức rác rưởi" lúc trước bị thanh lý, một lần nữa chấp hành mệnh lệnh mới.
Hay có lẽ, bản thân chúng chính là một phần của "ký ức rác rưởi".
Trong hệ thống mô phỏng, đối thủ là chiến hạm hoặc cơ giáp do trí não thao tác, đây là chuyện thường ngày ở huyện, nhưng bất đồng với việc đối thủ là nhân loại, chưa ai từng chiêu hàng trí não.
"Nếu đối thủ là trí não thì phải toàn lực chiến đấu đến phút cuối, mãi tới khi phá hủy nó mới thôi." – chẳng rõ tự lúc nào, lời này đã trở thành chuẩn mực hành động của mọi người.
Chiến đấu với trí não, nhân loại có thể dừng bất kỳ khi nào, song trí não thì không.
Nhân loại không cho trí não lựa chọn thứ hai.
Một khi trí não hệ thống thất bại, số mệnh chờ đợi chúng vĩnh viễn là bị tiêu hủy. Mà hôm nay, những nhân loại trẻ tuổi bỗng dưng cho chúng thêm lựa chọn.
Chia sẻ đáp án của Henry cho tất thảy trí não hệ thống đang chấp hành nhiệm vụ xong, rồi cả bọn lại thảo luận trên nền tảng chung một lát, cuối cùng quyết định —
Đồng thời khai hết.
 ̄▽ ̄
"Ngăn cản Học viện quân sự Colton (tinh hệ số 5 78,12,60) tiếp viện Học viện quân sự Horsey (tinh hệ số 1 11,25,98)."
Thông tin khai nhận của nhóm cơ giáp giống nhau như đúc.
Thực tế, nếu phân tích ra thì có tổng cộng hai nhiệm vụ: 1. Ngăn cản Học viện quân sự Colton; 2. Học viện quân sự Colton cần tiếp viện Học viện quân sự Horsey.
Biết tin tức ấy, rất nhiều học sinh Học viện quân sự Colton đều sáng mắt: Manh mối nhiệm vụ đây rồi! Bọn mình cần đi trợ giúp Học viện quân sự Horsey nha!
"Chiến hạm của Học viên quân sự Horsey bị phá hủy trong lúc chúng tôi chiến đấu rồi, thành thử nhiệm vụ này của chúng tôi đã hoàn thành."
Vẫn tại căn phòng Henry phụ trách, cơ giáp nọ thành thật hồi đáp.
"Chết tiệt –" Nghe câu trả lời ấy, một học sinh Colton khác trong phòng tức tốc chạy ra ngoài.
Thế là phòng thẩm vấn phòng chỉ còn mỗi Henry và cơ giáp.
"Hả! Mình cũng phải báo tin cho lớp trưởng Mục Căn mà!" Henry bấy giờ mới cất giọng chậm tiêu. Cơ mà...
Cơ giáp thiếu một cẳng chân nom thiệt đáng thương.
Henry có chút khó xử, song đúng lúc này, tiếng chuông tập hợp vang lên, cậu ta buộc phải đi.
"Chờ cuộc thi kết thúc tao sửa chân cho mày nhen." Henry nhìn lướt cơ giáp nọ lần cuối, rồi cũng xoay người chạy ra ngoài.
Không ai chú ý tới việc nhỏ phát sinh trong gian phòng này. Tại phòng hội nghị, tầm mắt mọi quan chức