Tổng cộng hai mươi cửa hàng của phố mua bán Aidori, ngoại trừ ông chủ cửa hàng kim khí phải đến tinh cầu khác chăm con trai đẻ từ mấy hôm trước, tất cả người khác đều tham gia đoàn du lịch lần này.
Phố mua bán thường ngày khách khứa nườm nượp, gần đây lại vắng như chùa bà đanh, khách hàng đếm trên đầu ngón tay. Bánh bao nhà Mục Căn mỗi ngày cũng ế cả đống, thảo nào mọi người đều muốn nghỉ đi chơi.
Sáng hôm sau, giáo sư Mục Lan Toa và người máy quản gia Mục Lan Đức có mặt đúng giờ trước cửa nhà Mục Căn, dẫn theo cả đội hộ vệ và một xe huyền thù vô cùng đồ sộ, bọn họ đến đón Aranda.
Mục Căn đã sớm nhận được tin tức từ giáo sư Mục Lan Toa, nên mang Aranda đứng chờ trước cửa.
Nhìn thấy Aranda cao to cường tráng, khóe miệng căng cứng của giáo sư Mục Lan Toa thả lỏng trông thấy, trong mắt thoáng hiện tia mừng rỡ, cô nhẹ nhàng xoa đầu Aranda.
"Thật chẳng biết cám ơn sao cho phải." Hai tay giáo sư Mục Lan Toa sờ Aranda, nhìn thoáng qua người máy Mục Lan Đức sau lưng, Mục Lan Đức lập tức cầm ra một tấm thẻ trong túi áo vest.
"Đây là chi phí ăn ở của Aranda mấy ngày qua, xin đừng cự tuyệt, coi như thù lao làm việc ngoài giờ cho giáo sư là được rồi."
Tấm thẻ kia là sổ tiết kiệm điện tử không ghi tên, thấy con số trên thẻ, Mục Căn sợ hết hồn.
Aranda làm việc tại nhà mình, cậu còn tính quy đổi tiền lương mấy hổm rày của Aranda thành số bánh bao tương ứng tặng giáo sư Mục Lan Toa mà, sao mình chưa kịp trả lương cho Aranda, giáo sư Mục Lan Toa đã cho mình lắm tiền thế này!?
Cậu toan mở miệng, lại bị giáo sư Mục Lan Toa phẩy tay ngăn cản.
"Ngoài ra, tôi còn tặng thêm trò năm học phần của khoa Gây giống sinh mệnh, chờ khai giảng sẽ thấy, tôi nghĩ trò sẽ cần đấy."
Mục Căn:  ̄▽ ̄
Chuyện mình đi khắp nơi học chực khoa khác... ngay cả giáo sư Mục Lan Toa cũng biết hở giời?
Trong lúc hai nhân loại mải trò chuyện, Aranda vươn cái đầu to chạm nhẹ vào tay giáo sư Mục Lan Toa. Lòng bàn tay đụng trúng thứ gì cưng cứng, giáo sư Mục Lan Toa sửng sốt dời mắt xuống.
Aranda đưa qua... một túi quà?
Cô lia ánh mắt khó hiểu về phía Mục Căn —
"Đây là quà Aranda tặng cô." Bột mì Aranda tự xay. Sáng nay biết nó phải về nhà, Olivia bèn tự tay gói hộ nó, phía trên còn thắt nơ bướm.
Nếu là Mục Căn, chắc mẩm sẽ lấy cái túi thực phẩm cột lại là xong việc.
"Cám ơn con." Tự tay cầm lấy túi quà, giáo sư Mục Lan Toa nhìn Aranda, nở nụ cười gượng gạo.
Mục Căn muốn mời giáo sư Mục Lan Toa vô nhà uống trà, nhưng cô một mực từ chối, đế long trăng rằm quý giá còn đang vận chuyển trên đường, cô rất lo sẽ xảy ra chuyện.
Sau khi mời Mục Căn khai giảng đến văn phòng mình uống trà, giáo sư Mục Lan Toa vội vàng dẫn Aranda rời đi.
***
Tiễn chân Aranda xong, Mục Căn nhanh chóng chạy ra sân sau, bác cả và mọi người đang thu xếp công việc trong xưởng, Ollie cũng ở đó.
Lúc đuổi tới, Mục Căn chứng kiến cảnh tượng trong sân thì thoáng trợn tròn mắt.
Toàn bộ đế long trăng rằm đều đứng lỳ trước cối xay, mặc kệ Sigma đuổi thế nào cũng không đi, thậm chí một con trong đó còn cắn góc áo Olivia, nhìn kỹ sẽ thấy nước mắt sắp chảy ra đến nơi rồi.
"Thế này là sao?" Mục Căn vội chạy qua, cậu vừa vào, một đám đế long trăng rằm liền nhao nhao bu tới.
"Sigma đã bảo tụi nó không cần xay bột trong xưởng nữa rồi mà." Sigma trả lời hết sức thành thật.
Tiệm bánh tạm ngừng kinh doanh, đàn long thú một sừng tự nhiên cũng được nghỉ ngơi, hàng ngày không cần xay bột, ở trong sân phơi nắng là được rồi.
"Chậc –" Mục Căn nghiêng đầu.
Từng cái đầu to rối rít thò về phía Mục Căn!
Đừng ăn tui mờ! Người ta thích xay bột nha! Mỗi ngày có thể làm rất nhiều việc! Van xin ngài đừng ăn luôn người ta mà!
Hai mươi lăm cặp mắt to nhất tề nhìn Mục Căn, trong nháy mắt, Mục Căn tự dưng hiểu thấu nỗi lo lắng của đàn đế long trăng rằm.
"Không phải muốn ăn tụi mày!" Mục Căn vỗ vỗ đế long trăng rằm đầu đàn, chăm chú nhìn nó, bảo: "Gần đây các học sinh nghỉ học hết, không ai mua bánh bao nên bác cả quyết định mang cả nhà đi du lịch, tụi mày cũng được nghỉ phép."
Đàn đế long trăng rằm nghe hiểu, song vẫn cắn áo Mục Căn khư khư.
Chúng mạnh mẽ bày tỏ: Hông cần nghỉ! Muốn kéo máy xay! Một ngày hổng kéo máy là toàn thân bức bối khó ở, đi ị cũng chả thông!
"Ách... thôi cũng được, vầy đi, để tao thương lượng với các chủ tiệm ở phố mua bán, vây cả khu phố lại, sau đó cho tụi mày hoạt động trong phạm vi lớn hơn, tiện thể tuần tra đường phố luôn." Mục Căn càng nghĩ càng thấy đây là ý kiến hay: "Đúng rồi, cả mầm cây nhỏ trong nhà nữa, tụi mày nhớ tưới nước tè cho nó! Mỗi con một ngày, hàng ngày chỉ được tưới một lần!"
Tuần tra? Tưới hoa?
Có việc làm rồi nè!
Tất thảy đế long trăng rằm thoáng cái vực dậy tinh thần!
Trông theo Mục Căn rời khỏi sân nhà và đi bàn bạc với các chủ tiệm khác trong phố mua bán, lệ ầng ậng trong mắt đàn đế long trăng rằm rốt cuộc lặn tăm.
Ngoại trừ Sừng To.
"... Cũng muốn mang con đi lắm, nhưng... ba ba không có tiền." Olivia ngồi xổm trên đất, nhỏ giọng an ủi Sừng To cường tráng đang cùng mình sinh ly tử biệt.
Lý do này thiệt đúng là... thảm quá xá.
Olivia càng nói càng ỉu xìu, cuối cùng, ngược lại thành Sừng To liếm đầu ba ba an ủi hắn.
Ba ba yên tâm, mọi người sẽ chăm chỉ xay bột, tuần tra, tưới hoa... Sừng To sẽ cố gắng nuôi ba ba nha (づ ̄ 3 ̄)づ
Việc nhà cứ vậy thu xếp xong. Mục Căn thương lượng với các chủ tiệm, bọn họ đều đồng ý kế hoạch. Trước khi đi, họ nâng vách ngăn chống trộm điện tử bao quanh phố mua bán lên thật cao, đây là một loại thiết bị cách ly và chống trộm cơ bản, dùng để phòng bị trộm cắp khi chủ nhân đi vắng, cũng có thể ngăn người đi đường tiến vào gây nhiễu loạn công trường đang thi công, thậm chí bảo vệ hiện trường vụ án giúp cảnh sát. Sau khi nâng vách ngăn chống trộm, cả phố mua bán lập tức cách ly với thế giới bên ngoài. Đương nhiên, nếu có kẻ thực sự muốn trộm đồ, vẫn có thể xâm nhập từ không trung, chung quy đấy chỉ là cách phòng ngự cơ bản thôi. Nhưng đối với đế long trăng rằm nhà Mục Căn, chúng nó lại có thêm việc làm rồi! Những thứ nằm trong vách ngăn đều do chúng nó giám thị, trong thời gian chủ nhân rời đi và không còn máy xay để kéo nữa, nhiệm vụ quan trọng nhất của chúng chính là bảo-vệ-khu-phố-này!
Gia đình Mục Căn khóa kỹ cửa nhà, chỉ mở cổng sân sau để đàn đế long trăng rằm tiện đi lại, ông chủ Tony nâng vách chống trộm lên, xong xuôi họ hớn ha hớn hở kéo nhau ra bến thuyền ~\(≧▽≦)/~
Đối với việc tám người máy nhà Mục Căn cũng gia nhập đoàn du lịch, bọn họ cũng chẳng bất ngờ.
Người lớn tuổi ngược lại thông suốt sự tình hơn đám thanh niên một chút, qua một năm ở chung, họ biết rõ nhóm người máy bảo mẫu lấy Alpha cầm đầu đã nỗ lực nuôi lớn cậu bé Mục Căn ra sao. Từ việc lớn là chọn trường chọn khoa, đến việc nhỏ là sách bài tập cho Mục Căn, mỗi khi đụng phải sự tình khó lựa chọn, nhóm người máy sẽ học hỏi kinh nghiệm từ hàng xóm nhân loại tại phố mua bán. Thân là người máy, bọn họ vốn nên tiêu tiền của chủ nhân, mà người máy nhà Mục Căn lại ngày ngày cần cù làm bánh bao kiếm tiền cho tiểu chủ nhân đi học.
Một câu thôi, nhóm người máy này quả thực rất đáng yêu!
Xem đi, họ còn chủ động giúp mấy người già trong đoàn xách hành lý nữa kìa! Điều ấy khiến các hàng xóm phố mua bán nhìn họ càng thêm ôn hòa.
Tuy nhiên, nhóm người già cũng không mặt dày đến mức bắt đám Alpha mang hết hành lý hộ mình,