Quãng ngày không ở nhà, Olivia luôn tự hạn chế hết mức có thể, cho dù để giảm bớt tiêu hao hắn đã kéo dài thời gian ngủ mỗi ngày, sáng bảy giờ nhất định sẽ thức dậy khởi động một ngày công tác.
Đúng vậy, Olivia không đơn thuần xem hoàn cảnh trước mắt như một sự cố, vẫn chăm chú viết nhật ký thực tập hàng ngày. Dưới tình huống cả quan hệ nhân sự lẫn huấn luyện chuyên nghiệp không có gì đáng tán dương, hắn vẫn cẩn thận ghi chép các chỉ số môi trường trong ngày: Sự thay đổi nhiệt độ, hướng gió, các hàm lượng nguyên tố của chất khí bề mặt... vân vân mây mây.
Sau khi trở về, những ghi chép ấy lại trở thành tư liệu vô cùng quý giá.
Bất ngờ là nhóm khủng long bản xứ mỗi ngày dậy sớm hơn cả hắn, thậm chí còn luyện tập! Phương pháp rất đơn giản, chính là chạy vòng quanh mấy vòng, ngay cả tiểu Lôi long nhỏ nhất cũng nghiêng nghiêng ngả ngả bám sau mông ba ba và các chú. Nói cách khác, tuy không bì được với người trưởng thành, nhưng thể lực của ba khủng long con này tốt hơn những đứa nhóc Olivia từng gặp hồi trước nhiều!
Sau hôm Olivia chia sẻ đồ ăn cho đối phương, sáng sớm tiểu đội này đã tự động tập hợp chỉnh tề, cuối cùng do binh lính Dực long làm đại diện, họ chủ động nhờ Olivia hướng dẫn huấn luyện!
Olivia cũng chẳng từ chối, dựa theo phương thức của họ huấn luyện một ngày, tối ấy liền mở cuộc họp, tuyên bố từ mai họ phải huấn luyện theo cách của hắn.
Kết cấu huấn luyện của những binh lính khủng long không có vấn đề, nhưng do trường kỳ không ai chỉ đạo, động tác của họ tích lũy rất nhiều vấn đề. Tuy nhiên, trụ cột của họ thực chất vô cùng vững chắc, thể năng tốt hơn khủng long bình thường nhiều! Rất nhiều động tác cực khó đối với người mới nhưng họ đều thực hiện trôi chảy, nếu đưa họ vào Học viện quân sự đế quốc, người nào người nấy cũng thành thiên tài đỉnh cấp hết!
Nhìn họ ngày càng có dáng quân nhân dưới huấn luyện của mình, trong lòng Olivia bỗng có cảm giác thành tựu quỷ dị.
Ngặt nỗi, thỏa mãn tinh thần lại không thể làm cơm ăn – thức ăn của họ ngày càng cạn kiệt.
Khủng long vốn dĩ là chủng tộc thú tính mãnh liệt, không chỉ vài binh lính khủng long ăn thịt, ngay cả Olivia cũng nhận thấy ngày mình triệt để biến thân không còn xa nữa.
Cuối cùng vẫn là Mục Căn cứu vớt lý trí đang cận kề bờ vực sụp đổ của hắn.
Đó là một buổi sáng, sau khi dẫn tiểu đội chạy một vòng quanh biên giới căn cứ để huấn luyện + tuần tra, Olivia trở lại phòng điều khiển.
Cố gắng dồn lực chú ý lên nhật ký bay của Tokto Lanhaida, song tầm mắt Olivia vẫn nhịn không được mà dừng... trên mông tiểu Bạo long bên cạnh.
Mụp mụp, nom mướt mượt ngon lành quá đi...
Olivia nghĩ mà mặt mày vô cảm.
Tiểu Bạo long mông béo phảng phất nhận ra gì đó, bèn quay đầu lại, liếc cái liền hiểu hàm nghĩa trong mắt Olivia.
Hắn đói bụng.
Vì vậy, nó cầm ra quả trứng đang ôm trong lòng, trên quả trứng dính đầy nước miếng của tiểu Bạo long ← tuy đã tặng trứng cho Olivia, nhưng mỗi khi rảnh rỗi, nó vẫn tới đây liếm liếm mấy phát.
"Gào!" Tiểu Bạo long tỏ ý bảo Olivia liếm một miếng.
Olivia tàn nhẫn cự tuyệt nó!
Tiểu Bạo long đành tủi thân ôm trứng liếm tiếp.
Olivia thu hồi tầm mắt bẽ mặt dán trên mông tiểu Bạo long.
Hắn lại nhớ tới Mục Căn.
Mục Căn đã tốt nghiệp đâu!
Đáng giận, quà tốt nghiệp còn chưa mua nữaaaaaa! Đã nhận lời đi tham gia lễ tốt nghiệp của cậu ấy, còn muốn chụp ảnh chung, tiện thể đi du lịch gia đình...
Đáng giận! Đáng giận! Đáng giận!
Kế hoạch rối beng hết rồi!
"Ôi... nhớ Mục Căn quá đi..." Ánh mắt dời ra ngoài cửa sổ, Olivia lẩm bẩm. Nơi này chỉ có một tiểu Bạo long ngay cả nói cũng chưa biết, chỉ dưới tình huống này, hắn mới lộ ra chút ít suy nghĩ thật lòng.
"Ngao?" Tiểu Bạo long lại như nghe hiểu cái gì, cu cậu lật đật bò dậy khỏi sàn, cắn cắn góc áo Olivia hồi lâu, Olivia cúi đầu, đập vào mắt là cảnh tượng bé con đặt mấy cọng cỏ Mục Căn dưới chân hắn.
"Không phải cỏ Mục Căn, là một người."
Olivia được khơi dậy hứng thú, hắn cầm ra notebook điện tử tùy thân, rồi bắt đầu phác thảo lên đó.
Buộc phải thừa nhận rằng Olivia là một Cantus có điểm năng khiếu nghệ thuật cao nhất, đơn giản vài nét bút đã phác thảo ra một chàng trai mặt mày tràn đầy sức sống. Thiếu niên mặc da thú trong lần đầu gặp mặt, thiếu niên mặc quần jesn lỗ lỗ trông vẫn giống bé ngoan, thiếu niên nấu ăn đến là nghiêm túc lại chẳng cách nào nấu ngon... Thiếu niên chậm rãi lớn lên, cuối cùng biến thành thanh niên.
Tóc đen, mắt đen, làn da vĩnh viễn mang sắc màu khỏe mạnh đã được ánh nắng gột rửa, trên mặt luôn thường trực nụ cười tươi rói, như thể mãi mãi không gặp chuyện phiền lòng.
Chẳng rõ tự lúc nào, Olivia đã khắc sâu hình bóng Mục Căn vào lòng. Hắn biết hết thảy của người đó, thậm chí cả những chi tiết mà chính cậu ấy cũng không chú ý.
Rõ ràng đã hẹn nhau đi du lịch mỗi năm, đến khi già như bà Maria cũng không thay đổi.
Ngộ nhỡ mắc chứng sa sút trí tuệ ở người già giống ông Joe cũng không sao, cứ mang theo phương thức liên hệ đối phương bên người là được, có mấy người bác cả nữa mà, không thành vấn đề.
Nhưng...
Olivia vẽ ảnh tốt nghiệp của Mục Căn trong tưởng tượng của mình lên sổ ghi chép điện tử.
Mục Căn trong tranh mỉm cười dịu dàng với hắn.
Mục Căn cười, phảng phất đang nói với hắn rằng: Không sao cả, kiên trì thêm chút nữa, tất thảy sẽ tốt thôi.
Phải, giả sử Mục Căn ở đây, Mục Căn sẽ làm thế nào?
Olivia sực nhớ trước khi đi Mục Căn còn giao cho hắn một thứ: Thực đơn cổ truyền của các đầu bếp căn tin số ba thuộc Học viện quân sự đế quốc!
Nhớ rõ là chuyển vào ổ cứng của Manh Manh rồi — Olivia lập tức chạy tới chỗ Manh Manh, lục ra phần tài liệu kèm tranh ảnh được Mục Căn chuyển vào trong hàng đống tài liệu khác, Olivia có cảm giác bị bánh nhân thịt nện cái bốp!
Thực đơn này đều do các đầu bếp tổng kết được dưới tình thế thiếu thốn thức ăn tại tinh hệ xa xôi. Bên cạnh việc giới thiệu rất nhiều món ăn không tưởng tượng nổi, còn chỉ cách làm thịt