Trên phi thuyền rõ ràng ngồi đầy "người", nhưng lại tĩnh lặng không một tiếng người.
Nhóm người máy ngồi nghiêm chỉnh trên ghế của mình, không hề rời khỏi chỗ ngồi, màn hình tối của họ từ đầu chí cuối luôn ảm đạm.
Trường hợp này nếu đổi thành nhân loại khác, nhất định sẽ cảm thấy kỳ dị lắm, song nhân loại duy nhất trên phi thuyền lúc này lại là Mục Căn, cậu đã quá quen với sự im lặng của người máy.
Chuyến phi hành tĩnh lặng kéo dài tám tiếng, Mục Căn ngồi im tại chỗ, nếu không phải vẫn hít thở, cậu cơ hồ có thể hòa làm một với nhóm người máy. Chẳng ai biết Mục Căn đang nghĩ gì, giờ nom cậu y hệt một người máy nhân cách hoá trình độ cực cao.
Tình huống chẳng bình thường chút nào, nếu có nhân loại khác bên cạnh cậu, hoặc cậu có ba mẹ, thì ai đó đã sớm cắt ngang tình cảnh này rồi. Nhưng bên cạnh cậu chỉ có mấy người máy Alpha, họ sẽ không xen ngang dòng suy tư của Mục Căn.
Cứ thế trong bầu không khí quái đản, phi thuyền cập bến.
Có hai tốp người phụ trách đón Mục Căn, một tốp thuộc Quốc vụ viện, Pendra nằm trong phạm vi quản hạt của Quốc vụ viện; Tốp kia thì lệ thuộc Quân đội. Hai ngành bất hòa nhây nhưa rất lâu, rốt cuộc Quân đội lấy lý do "trọng địa khoa học kỹ thuật cần đơn vị trực thuộc Quân đội phái người trấn thủ", cắt cử một đội đến đóng quân thường niên tại đây. Nhưng nhân số cũng không đông, hơn nữa hai năm sẽ thay phiên một lần.
"Thiếu úy Mục Căn!" Người đầu tiên phát hiện Mục Căn là một thanh niên tóc lam, vóc dáng hắn rất cao nhưng không cường tráng lắm, da cũng xanh xanh, nhất là trên mặt có tới hai đôi mắt! Một đôi ở vị trí bình thường, đôi còn lại thì nằm tại vị trí vốn thuộc về lông mày, đại khái vì có thêm một cơ quan nên trông hắn cao ơi là cao.
Là tộc Thôi Tư Tháp, giống người lớn thứ hai ở Pendra, giá trị vũ lực rất thấp, chỉ số thông minh lại cực cao, do năng lực thích nghi của thân thể kém, họ hiếm khi chuyển đến nơi khác nằm ngoài hành tinh mẹ.
Vốn đang đi giữa đám người máy, Mục Căn lập tức hướng mắt nhìn qua, rồi nhanh chóng bước ra khỏi đoàn người đang sắp hàng chỉnh tề.
"Chào anh." Mục Căn bước tới, không vươn tay mà hơi nghiêng đầu, lộ ra cần cổ thon dài.
Thanh niên tóc lam dừng một lát, đoạn tiến nhanh đến cạnh Mục Căn, đầu hắn tức khắc hít một hơi thật sâu tại gốc cổ lộ ra của cậu.
Mục Căn cũng ngửi mùi đối phương, chẹp... Nói thiệt nha, chả có mùi gì sất.
Tuy nhiên khi nhìn lại đối phương, cậu thấy hắn đang nhoẻn cười với mình.
"Cơ thể cậu vô cùng khỏe mạnh, nhưng có phải vì muốn giữ dáng nên hấp thu quá nhiều thức ăn chay không? Thời gian này đề nghị cậu nên lấy thịt làm chủ, nếu cậu không ngại, tôi sẽ dặn dò cấp dưới."
"Cám ơn đề nghị cũng như sắp xếp của anh." Mục Căn cũng cười, song cậu vẫn không vươn tay ra: "Rất vui được biết anh."
"Tôi cũng hết sức vinh hạnh được làm hướng dẫn viên du lịch lần này của cậu, tôi là Tatalin của phân bộ Pendra thuộc Sở Nghiên cứu kỹ thuật máy móc." Thanh niên tóc lam cười càng thêm chân thành.
Lễ thăm hỏi của tộc Thôi Tư Tháp là giao cổ, đối với tộc quần này, cổ là bộ phận yếu ớt nhất của họ, lộ phần yếu ớt nhất của bản thân nhằm biểu đạt tôn trọng và tình hữu nghị. Họ sẽ hấp thu pheromone của đối phương trong lúc làm lễ, dân thường không làm được, nhưng tộc Thôi Tư Tháp lại có thể phân tích được rất nhiều vấn đề của khách mời bằng khứu giác, tỷ như thân thể có khỏe mạnh không, đã trưởng thành chưa, lập gia đình chưa, có trứng chưa...
*pheromone: Một hóa chất sản xuất bởi động vật như là một tín hiệu hóa học để hấp dẫn thành viên khác trong cùng một chủng loài
Rất nhiều bác sĩ xuất thân từ tộc Thôi Tư Tháp!
Tuy sở hữu bốn mắt, song tộc Thôi Tư Tháp lại không giỏi nhớ mặt, ký ức của họ về người nào đó thường thông qua pheromone. Nói cách khác, thanh niên mới tiến hành lễ giao cổ với Mục Căn có khả năng sắp quên béng mặt mũi cậu, nhưng lại có thể nhận ra cậu qua mùi hương.
Chú giải: Nghe nói tay phải của tộc Thôi Tư Tháp là một phần của cơ quan sinh dục, tay trái lại thuộc về cơ quan tiêu hóa, nắm tay phải tương đương cầu hoan, nắm tay trái nghĩa là gây hấn, cho nên có rảnh rỗi cũng chớ mà tùy tiện thò tay về phía người ta nghe chưa.
"Lần đầu tiên đến tinh hệ Pendra đã biết thói quen của tộc chúng tôi, trước đây cậu nhất định rất chăm làm bài tập." Hai đôi mắt xanh sáng ngời ôn hòa nhìn Mục Căn, Tatalin nâng tay mình lên, để lộ bao tay màu đen bắt mắt: "Trước đó tôi cũng chuẩn bị sơ sơ rồi, xem ra không cần dùng nữa."
Mục Căn tiếp tục mỉm cười.
Làm quen Tatalin xong, một người trẻ tuổi khác bên cạnh cũng mở miệng, đây là một thanh niên tóc đen giống Mục Căn, cao lớn uy mãnh, vừa nhìn là biết nhân loại bộ khủng long. Thân phận của hắn hoàn toàn không cần đoán, tây trang màu đen trên người khiến người ta liếc qua là thấy ngay hắn là quân nhân, hoa văn trên quân hàm cho mọi người biết rằng hắn cũng giống Mục Căn, là một thiếu úy trẻ tuổi.
"Chào thiếu úy Mục Căn, tôi là Priestley."
Lần này Mục Căn không cần đắn đo gì, cậu trực tiếp chìa tay với đối phương, ngay sau đó cũng nhận được cái bắt tay hồi đáp mạnh mẽ.
Priestley lái xe đến đây, hắn ngỏ ý bảo Mục Căn đi theo Tatalin, còn mình cấp tốc ra bãi đậu lấy xe.
Mục Căn chần chừ nhìn người máy trước mắt.
Bất đồng với Mục Căn, mấy người máy này không được ai đón. Không... Cũng không thể nói là không ai đón, Mục Căn chú ý thấy rất nhiều xe trông như xe buýt đang đậu trước lối ra bến thuyền, trên xe viết những cái tên khác nhau, những người máy kia lần lượt lên xe.
Thấy vật Mục Căn đang quan sát, Tatalin cực kỳ kiên nhẫn giải thích cho cậu: "Đó là xe của các công xưởng, người máy cần sửa sẽ được họ gom lại rồi chuyển về xưởng."
Mục Căn gật đầu, ngay khi sắp quay đầu đi, cậu lại bắt gặp một người máy màu đen.
Người máy nọ vô cùng lực lưỡng, cánh tay trái biến mất, màn hình tối cũng nát.
Trông hắn quá nổi bật, Mục Căn liếc mắt đã nhận ra người máy nọ không bình thường. Tuy đều mang hình người, nhưng "khí chất" của hắn không hợp với những người máy chung quanh, thoạt nhìn lại cực giống mấy người Alpha, hơn nữa —
"Đây là hành khách xuống cùng chuyến với chúng tôi à? Ban nãy tôi đâu thấy." Mục Căn dùng câu khẳng định. Trí nhớ của cậu tốt vô cùng, trải qua hành trình dài đến mười tiếng, dù không cố ý, nhưng cậu vẫn khắc ghi toàn bộ hình dáng đặc thù của người máy trên thuyền, bao gồm cả nhân viên phục vụ.
Nhưng theo Mục Căn biết, mỗi ngày chỉ có