"Đây, đây, đây rõ ràng là đế long trăng rằm mà!!!" Người rống sớm hơn cả Cournot là cô Mục Lan Toa, tốc độ nói chuyện của vị giáo viên đến từ khoa Gây giống sinh mệnh này vĩnh viễn không nhanh không chậm. Nhưng không phải kiểu ăn nói hòa nhã mưa thuận gió hòa, mà là uy nghiêm lành lạnh không chứa bất kỳ cảm xúc gì.
Luôn luôn búi tóc cẩn thận kỹ lưỡng, một mực tuân thủ phong cách váy dài màu đen cài kín mít đến nút cuối cùng, ngoại trừ mặt và tay thì không lộ tí ti da thịt nào ra ngoài, ấn tượng cô để lại cho người khác chính là cổ hủ, bảo thủ mà nghiêm nghị. Nhóm giám khảo đợt này đều là đồng nghiệp lâu năm của cô, chưa ai từng chứng kiến cô bối rối, mãi cho đến hôm nay.
Hai gò má tái nhợt ửng hồng như thiếu nữ, Mục Lan Toa siết chặt nắm tay: "Tôi nói rồi... Nếu có trứng thì nhất định đế long trăng rằm còn sống sẽ xuất hiện, đế long trăng rằm đã sớm tuyệt chủng từ lâu... Tôi biết ngay mà, biết ngay mà... chắc chắn sẽ có một ngày tìm được nó..."
Giọng cô kích động tới độ bắt đầu run rẩy.
"Giữ vững độ ấm không quá lạnh, không quá nóng (← chỉ cặp sách Olivia luôn đeo sau lưng)! Động tác bóc vỏ chuẩn xác (← chỉ động tác đập trứng của Olivia orz)! Trước khi bóc vỏ còn nhớ rõ chuẩn bị rau tươi cho long con ăn (← chỉ mớ rau cỏ Olivia xếp lên đĩa để trang trí)! Tôi muốn học sinh này!"
Cô Mục Lan Toa vỗ bàn thật mạnh.
Ngay trước mặt Hiệu trưởng Học viện quân sự đế quốc.
"Phát hiện... đồ tốt rồi kìa ~" Hiệu trưởng Argos chẳng buồn chớp mắt, chỉ thoải mái dựa vào ghế, thoáng quay đầu nở nụ cười với Hiệu trưởng Odd đang ngồi đoan chính trên cái ghế lưng cao khác: "Quả là một nhóc con may mắn... đúng không?"
Mặt Hiệu trưởng Odd không chút thay đổi, hắn nhìn màn hình chăm chú mà không đáp lời nào.
"Ơ kìa! Giám khảo Mục Lan Toa ơi, làm ơn bình tĩnh nhìn rõ chút đi nghen: Đây là trường thi khoa Ẩm thực mà, bên dưới là phòng bếp! Phòng bếp nha! Không phải phòng ấp trứng của cô đâu, thí sinh ấp ra đế long trăng rằm cũng không phải thí sinh của cô, mà là của tôi. Đề thi năm nay của chúng tôi là trứng bác..."
Giám khảo Mục Lan Toa kích động, Cournot ngược lại không kích động, tuy rằng còn hai đầu vẫn đang nhìn chòng chọc cái chảo lắc lên lắc xuống của Mục Căn, nhưng cái đầu nữ tính ở giữa đã hoàn toàn điềm tĩnh. Cứng rắn xoay hai đầu kia lại, Cournot dùng ba ánh mắt chĩa thẳng vào giám khảo Mục Lan Toa nhằm biểu đạt quyết tâm không nhượng bộ của mình.
"Cái gì!? Các người thế mà muốn ăn... trứng đế long trăng rằm sao?! Các người có biết gì không vậy? Đế long trăng rằm là sinh vật tuyệt chủng trong truyền thuyết đấy!? Là động vật có nguy cơ tuyệt chủng trong vũ trụ!" Mở to mắt sáng rực trừng Cournot, khí thế chiến đấu bùng cháy hừng hực sau lưng giám khảo Mục Lan Toa.
Vốn dĩ đầu bếp và nông dân là bạn tốt, khổ nỗi đầu bếp thích ăn vật liệu quý hiếm và nông dân thuộc Trung tâm gây giống giống loài có nguy cơ tuyệt chủng của quốc gia... đã định trước muốn làm bạn tốt là vô vọng  ̄▽ ̄.
Trong phòng giám thị, hai vị giám khảo bắn tia lửa xẹt xẹt.
Ngoài phòng giám thị, Olivia đầy mặt hắc tuyến nhìn chằm chằm "trứng lộn" trong chảo.
"Này... này..." Chẳng biết xào "trứng lộn" có tính là làm trứng bác không ta? Cái xẻng trong tay treo giữa không trung, Olivia do dự.
"Long thú một sừng nè!" Mục Căn liếc cái là biết tên nhóc mới được ấp ra là con gì: "Ollie giỏi ghê, trứng đế long trăng rằm cứng cực kỳ, bình thường đến cả chính chúng nó còn ấp không nở ấy chứ ~"
Chết đến nơi mà còn ở đó khen ngợi (≧▽≦).
"Ờm... Tôi chỉ đập nhẹ thôi chứ có làm gì nữa đâu!" Olivia hơi ngượng ngùng, hắn lấy tay gãi gãi sau đầu, tâm trạng vốn có chút khó chịu thoáng cái trở nên trời quang mây tạnh nhờ câu khích lệ ấy.
"Trứng long thú một sừng để trên phi thuyền lâu lắm rồi, tớ cứ sợ nó bị hư không à ~" Lúc này đến phiên Mục Căn ngượng ngùng: "Nhưng có thể ấp ra long con chắc là chưa hư đâu nhỉ."
Olivia ==: Tức là bác Alpha cứ vậy mặc xác bọn mình mang theo trứng có nguy cơ bị hư vì chả biết đã để bao lâu đi dự thi hả?
"A! Mau mang nó ra đi!" Thấy long con ngốc ngốc vẫn ngồi trong chảo, Mục Căn cuống quýt xách nó ra, dùng khăn bên cạnh dịu dàng lau khô dịch trứng trên người nó, bấy giờ mới nhẹ nhàng đặt nó lên đĩa.
Nhìn hành động của cậu, Olivia thầm thấy may vì ban nãy mình không hạ xẻng: Mục Căn thiện lương như vậy, nhất định không muốn chứng kiến cảnh tượng sát sinh tàn khốc đâu.
Hắn đang mải nghĩ thì Mục Căn đã cầm cái chảo của hắn kiểm tra từ trên xuống dưới một lượt.
"Hên là mang nó ra kịp thời, chậm tí nữa chắc chảo của Ollie tiêu luôn." Chỉ vào chỗ khuyết không bắt mắt trên chảo, Mục Căn thở phào nhẹ nhõm: "Từ khi sinh ra, răng của long thú một sừng đã rất khỏe, cát đá gì xơi tuốt tần tật, cả đồ sắt thép cũng chẳng từ."
Dường như để xác thực lời Mục Căn, long thú con bị Mục Căn đặt trong đĩa bắt đầu động đậy: Mềm mại bò bò nhích nhích trên đĩa, đầu tiên nó gặm rau ráu hết mớ rau Olivia dùng trang trí, sau đó ăn những nguyên liệu được giám khảo cho sẵn mà Olivia đặt một bên (bao gồm loại trứng thông thường học viện chuẩn bị), cuối cùng rơi vào tình huống hết thức ăn, nó lại quay ra nhai cái đĩa!
"Chúng nó ghét kim loại lắm, cũng không thích ăn vải vóc, thành ra nếu không muốn chúng gặm hư đồ đạc thì phải nhốt chúng trong thứ gì đó bằng kim loại hoặc..." Nhấc long thú một sừng vẫn đang mải miết gặm đĩa lên, Mục Căn cười cười nhét nó vô ba lô vải của Olivia.
Olivia trợn mắt há hốc mồm: Cho nên... vừa rồi cậu bảo "Mau mang nó ra" căn bản không phải lo lắng cho nó, mà là lo cho chảo và xẻng... chứ gì?
Bất kể thế nào, sự kiện ấp trứng ngoài ý muốn này cũng hại phần thi của Olivia bị ngâm nước nóng, ngoài chảo, xẻng và ít dầu dưới đáy chảo thì chẳng còn gì sất.
Vì thế, Mục Căn đưa trứng trường thi chuẩn bị bên phía mình cho Olivia.
"Ollie, nhanh xào trứng đi." Mục Căn mỉm cười nhìn Olivia.
"... Ừ." Tâm tình quái dị một lần nữa được nụ cười của Mục Căn trấn an, Olivia nhận trứng rồi hâm nóng lại dầu, đoạn bắt tay xào trứng một cách thuần thục.
Muốn xuống bếp quả thực rất cần thiên phú, mà Olivia đại khái trời sinh đã sở hữu thiên phú: Lúc nào dầu đủ nóng, khi nào cần bỏ trứng, rồi thì dùng xẻng pháp gì mới xào thành hoa trứng hoàn mỹ, sau cùng tắt lửa đúng thời điểm trứng sắp đặc lại nhưng chưa đặc hẳn, hơi nóng còn dư trong chảo sẽ tạo cho trứng màu vàng nhạt chuẩn không cần chỉnh.
"Ngon không?" Olivia gắp một miếng trứng nhỏ, háo hức cho Mục Căn nếm thử.
Miệng phồng to không cách nào lên tiếng, Mục Căn ra hiệu "like mạnh" bằng tay!
Đoạn, Mục Căn liền đáp lại hắn, cậu gắp một miếng gì đó đen thùi nghe đồn là trứng bác, ý bảo Olivia há miệng.
Khóe miệng Olivia giật giật, kiên quyết từ chối.
Dựa theo chỉ thị