Quyển 2: Sáng nghe tin Bạch Lộ
Olivia áp mặt lên cửa sổ, nhìn ngôi nhà nhỏ đằng sau mãi không nỡ dời mắt, cố sức trông theo đến tận khi không thấy được nữa.
Phong cảnh ngoài cửa sổ bị màn đêm thăm thẳm thay thế.
Olivia chậm rãi ngồi xuống, vẻ mặt hắn thoạt nhìn cực kỳ đáng sợ, cơ hồ hệt như khoảng thời gian trước, có lẽ — còn đáng sợ hơn.
Nhưng Manh Manh lại hoàn toàn không cảm giác được sự đáng sợ ấy.
Nó tiến lên trước mấy bước, dựa sát bên trái Olivia, tựa như muốn dùng cơ thể nho nhỏ của mình đỡ lấy chủ nhân.
Manh Manh tựa thật gần bên Olivia giống quãng ngày trước khi gặp được Mục Căn.
Trước khi gặp Mục Căn, hai người họ sống nương tựa lẫn nhau như thế đấy.
Trong xe huyền phù không bật đèn, chỉ có ánh đèn bên ngoài hắt vào qua cửa sổ, không gian im ắng với chỉ hai hành khách duy nhất, thoạt trông cứ như "phòng ngủ" của Olivia tại cô nhi viện.
Nhỏ hẹp, tăm tối, thiếu sức sống.
"Chíp ~" Manh Mnh kêu khẽ một tiếng, dùng thiết bị quét hình kiểm tra hoàn cảnh xung quanh, xác định trong xe không có máy theo dõi mới thận trọng mổ Olivia.
Olivia chậm rãi hạ mắt, nhìn nó bằng khuôn mặt vô cảm.
"Chíp! Trước khi đi Mục Căn đưa tôi cái này nè, dặn tôi lén giao cho cậu." Âm lượng hạ cực thấp, Manh Manh nhỏ giọng nói, đoạn móc ra một thứ trong cái túi trước bụng...
Một con thú nhỏ?
Và nó là... đế long trăng rằm!
Thú con đang được hai cánh Manh Manh bưng lấy rõ ràng là đế long trăng rằm mà Olivia ngoài ý muốn ấp nở trước lúc thi.
Nét mặt đáng sợ trước đó nhoáng cái vỡ vụn thành mảnh nhỏ, Olivia sợ ngây người!
"Mục Căn nói: Giao con đế long trăng rằm này cho Ollie để –" Manh Manh tái hiện trung thực lời nhắn nhủ nó nghe được khi nhận đế long trăng rằm.
"Để làm gì? Nói mau đi chứ!" Manh Manh nói một nửa thì im, Olivia vội vàng giục nó.
"Hết rồi, chưa nói xong thì đến giờ chúng ta bắt buộc phải xuất phát, đây là cậu ấy lén đưa cho tôi trước khi ra khỏi cửa." Manh Manh thành thật trả lời.
Olivia giật mình.
"Mo!" Một tiếng kêu non nớt vang lên, nhóc con trên cánh Manh Manh sùi nước mũi.
Trái tim cứng rắn như đá cứ vậy mềm xuống, Olivia cầm lấy bé long con.
Tuy rằng đế long trăng rằm con ăn rất ngon, nhưng tuyệt đối không dễ nhìn, lúc này nó còn chảy nước mũi, như bình thường Olivia chắc chắn đến chạm cũng không muốn. Tuy nhiên, giờ đây hắn lại không ghét bỏ gì cả, bé long con trước mắt như sắp biến thành khuôn mặt Mục Căn, Olivia ngắm long con thật kỹ, cuối cùng ôm chặt nó vào lòng.
"Tôi sẽ nuôi dưỡng nó thật tốt, Mục Căn." Olivia đưa ra lời thề.
Thân thể ấm áp của con thú nhỏ sưởi ấm cõi lòng rét lạnh của Olivia, hắn đặt nó giữa hai chân, rồi híp mắt nhìn về phía trước, phảng phất như có thể xuyên qua tầng tầng lớp lớp xe huyền phù để trông thấy gã đàn ông áo trắng chết tiệt kia. Olivia nhẹ giọng hỏi Manh Manh bên cạnh:
"Manh Manh, mi sợ không?"
"Không sợ, chỉ cần ở cùng Olivia, Manh Manh chẳng sợ gì hết."
Đúng vậy, bây giờ hắn vẫn còn Manh Manh, có cả đế long trăng rằm, trong nhà lại có mấy người Mục Căn và bác Alpha, hắn không dễ bị người ta quấy nhiễu cuộc sống đâu.
Từng gương mặt thân thương hiện lên trong đầu, trái tim vốn trống rỗng từ từ được lấp đầy, ánh mắt Olivia một lần nữa trở nên kiên định.
Hắn bắt đầu bình tĩnh quan sát tình huống hiện tại. Olivia quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ xe:
Hiện bọn họ đang bay trên đường ray cao tốc, bất đồng với mớ đường ray chen chúc bên dưới, đường họ đi không có lấy một bóng người, Olivia biết đây chính là đường ray tư hữu trong truyền thuyết.
Đối lập với công cộng là tư hữu.
Dù ở bất cứ thời đại nào, chế độ tư hữu cũng chưa từng chân chính biến mất. Những sự vật là dấu hiệu đặc quyền, chuyên thuộc của một bộ phận người hiếm hoi, thậm chí chỉ thuộc về một người duy nhất luôn được thiên hạ chạy theo như vịt.
Tư hữu tuyệt đối đại diện cho đặc quyền tuyệt đối.
Chạy băng băng trên đường ray cao sang, quãng đường mà bình thường tốn năm tiếng mới tới nơi, đoàn xe Argos chỉ mất một tiếng.
Bọn họ đến một nơi mà Olivia rất quen thuộc: Mấy ngày trước hắn với Mục Căn mới đi qua chỗ này, chẳng những phải xếp hàng rất lâu, mà cuối cùng còn phải dựa vào tiền riêng của Manh Manh mới nộp đủ thuế môi trường để qua cửa.
Lúc này đương thời điểm nhóm phụ huynh đưa con đi thi lên đường quay về nhà, bến thuyền hành tinh Bạch Lộ kín hết chỗ, đủ loại phi thuyền xếp thành hàng dài nhìn không tới điểm cuối đang chờ vô bến.
Đoàn xe Argos đứng bên cạnh hàng dài ấy. Trước khi cửa xe bị mở ra, Olivia nhanh chóng chuyển bé long con cho Manh Manh, vừa làm xong thì cửa xe bật mở.
"Ra đi." Cách nói năng không chứa tí ti tình cảm nào còn giống người máy hơn cả người máy, người lên tiếng là một trong những lính cận vệ của Argos, đồng thời là người điều khiển xe huyền phù chở Olivia.
Ngay trước xe bọn họ, xe huyền phù của Argos được đội lính cận vệ bảo hộ nghiêm mật, cửa xe chậm rãi hé mở, một cái chân dài diện quần trắng thong thả đạp ra. Huy chương trên vai và núm tua trang trí màu vàng kim chói mắt hơn cả mái tóc vàng của chủ nhân, Argos diện trang phục tướng quân chỉnh tề bước ra khỏi xe huyền phù.
"Báo cáo trưởng quan, phi thuyền đã kiểm tra xong, có thể lập tức cất cánh." Một lính cận vệ lạ mặt chạy tới từ nơi không xa, Olivia bấy giờ mới chú ý thấy: Kế bên hàng phi thuyền dân dụng dài dằng dặc rõ ràng có một lối đi