Phần 01: Đọ sức gay gắt
Đầu đau đến muốn nổ tung, âm thanh ù ù bên màng nhĩ khiến cho cả người Phùng Kiến Vũ cảm thấy vô cùng khó chịu, dù chỉ còn tồn lại một tia ý thức cuối cùng, nhưng cậu vẫn có thể cảm nhận rất rõ ràng mỗi một tế bào trên người cậu đều đang kêu gào, đau, rất đau.
Mí mắt càng ngày càng nặng trĩu, cậu cố gắng liều mạng mở ra, chỉ mờ mịt nhìn thấy bên người bị vây quanh bởi một đám người mặt đồ trắng, cũng không cách nào phân biệt rõ thần sắc của bọn họ, chỉ cảm thấy trong mọi cử động của bọn họ dường như đang rất vội vàng.
"Cậu tên là gì?"
"......Squirrel, Phùng Kiến Vũ. Cảnh viên số hiệu 92827...... trực thuộc khoa tình báo hình sự CIB(1). Danh hiệu của lần hành động này là Hừng Sáng, mục đích là phá vỡ tập đoàn buôn bán ma túy Khánh Dư ...... Nhiệm vụ của tôi là nằm vùng xâm nhập vào nội bộ tập đoàn, tiếp cận một người, anh ta ......"
//
< Ba tháng trước >
"Cảnh sát kiểm tra ! ——"
Từ một chỗ không xác định trong quán bar truyền đến một tiếng thét, người người trong đám đông tựa như ong vỡ tổ, khung cảnh nhất thời bắt đầu trở nên hỗn loạn.
"Thanh ca ! Cảnh sát đến, làm sao bây giờ?" Đại Oản cố gắng đè nén âm thanh nơi cổ họng, hốt hoảng mở miệng hỏi một người nam nhân trong bộ đồ đen.
Ai ngờ người nọ vừa vung tay đã cho Đại Oản một cái tát mạnh, "Con mẹ nó còn có thể như thế nào ! Còn không mau gọi các anh em khác rút lui ! "
"Thanh ca ...... Thanh ca ...... hàng vẫn còn nằm ở trên người chúng ta, chạy không thoát a ! "
"Đều là một đám phế vật ! ! "
Ở bên này đang nói chuyện, bên kia đã có mấy người bị xét được trên người mang theo Ketamine(2), một vài người cảnh sát đang tiến về hướng bọn họ.
Vương Thanh nhất thời sửng sốt, hắn ngàn vạn không nghĩ đến ngày hôm nay cảnh sát sẽ đến nơi này lục xét. Đừng nói thủ hạ của mình, ngay cả trên người hắn vẫn còn đang mang theo hai túi hàng, hắn theo bản năng sờ sờ túi áo bên phải, trong lòng thầm kêu không ổn.
Tay cầm ly rượu của Vương Thanh cũng biến thành có chút không yên, tâm tình trở nên nóng nảy. Vị cảnh sát kia bước đến càng lúc càng gần, nhân lúc thần tình của Vương Thanh càng trở nên hoảng sợ, hắn đột nhiên cảm giác được có một thân ảnh dao động ở trước mắt mình. Người nọ bước qua mở rộng hai chân ngồi lên đầu gối của hắn, hai cánh tay còn không ngừng vuốt ve từ hông ra sau lưng, hơi thở ấm áp phà lên cổ. Bình sinh Vương Thanh nhạy cảm đột nhiên cảm thấy toàn thân đều trở nên ngứa ngáy, kỳ quái chính là hắn một chút cũng không hề cảm thấy chán ghét.
"Cậu là ai?" Vương Thanh cau mày giương mắt hướng người nọ, tay phải chính xác bắt lấy cái cằm cưỡng bách người nọ ngẩng đầu. Trong nháy mắt hai ánh mắt chạm vào nhau khiến cho hắn thất thần, phản chiếu một đôi mắt trong veo như nước, tựa như hút cả linh hồn của hắn vào bên trong.
"Tôi có thể giúp anh nha." Cậu ta không trả lời vấn đề của Vương Thanh, chẳng qua chỉ là thoát khỏi kìm hãm của tay hắn, tiếp tục cúi đầu xem như không có người bên cạnh làm những chuyện khiến cho người khác đỏ mặt, tim đập nhanh.
"Ầm ầm ầm ! " Vị cảnh sát kia bước đến gần đưa tay đập lên mặt bàn kiếng thuỷ tinh, "Không thấy sếp đang làm việc sao? Mau đứng dậy ! "
Phùng Kiến Vũ nghiêng đầu, môi mỏng ma sát với lông mao sau cổ Vương Thanh, lại từ từ hôn lên gò má, mập mờ triền miên, nghiễm nhiên một bộ dáng hai người yêu nhau thân mật.
Cho dù là đã thường xuyên tới lui những nơi trăng hoa, nhưng một màn trước mắt này cũng khiến cho vị cảnh sát kia hơi có chút khó có thể tiếp nhận, lại kêu thêm mấy tiếng, trong giọng lớn tiếng còn mang theo tia ghê tởm.
Phùng Kiến Vũ không nhanh không chậm đứng dậy, quay đầu hướng vị cảnh sát kia cười cười: "Vâng vâng vâng, sếp phải làm việc cho thật chặt chẽ." Lời còn chưa dứt, vừa nhấc chân một bước thì đột nhiên một chai bia bay đến, vút một cái rơi xuống trước mặt của vị cảnh sát kia. Vương Thanh là người thứ nhất kịp phản ứng, duỗi bàn tay đem Phùng Kiến Vũ ôm vào trong ngực, cho nên cậu chỉ vừa chạm phải đồng phục của cảnh sát, ngược lại không hề có việc gì.
Vị cảnh sát kia lúc này mới nhìn thấy rõ tướng mạo của Phùng Kiến Vũ, ngẩn người nín bặt, dù chỉ vừa mới gặp mặt nhưng cậu ta cũng đủ bị bóng hình xinh đẹp kia mê hoặc, đôi lông mày tinh tướng, khuôn mặt anh khí bức người càng khiến cho cậu ta thêm rung động.
"Mấy người, đừng nghĩ muốn giở trò ! Toàn bộ đứng cho ngay ngắn vào ! " Vị cảnh sát nọ còn chưa kịp hoàn hồn, lại có thêm một cảnh sát khác bước đến, bắt đầu lục soát người.
Mà ở trên người Vương Thanh —— không có phát hiện.
//
Bóng đêm đã sâu, trong một con hẻm nhỏ bên cạnh quán bar, một người đang châm một điếu thuốc, ánh lửa màu đỏ ẩn hiện lấp loé, xông lên một mùi không khí nguy hiểm.
"Tại sao lại giúp tôi?" Vương Thanh hai ngón tay kẹp điếu thuốc, tinh tế quan sát Phùng Kiến Vũ, thấp giọng nói. Trong phút chốc tâm thần lại căng thẳng: đôi mắt này thật muốn lấy mạng người.
"Anh đại khái cũng không có đủ tính nhẫn nại ở lại đó ngây ngốc 48 tiếng đi, huống chi bên cạnh anh còn có đến mười mấy người anh em đang chờ anh đến đem bọn họ ra." Phùng Kiến Vũ không hề sợ hãi thẳng tắp nhìn Vương Thanh, mở miệng nhàn nhạt giải thích, khóe miệng còn mang theo tia vui vẻ như có như không, giống như một lời khiêu khích trong thầm lặng.
"Cậu đem vật kia nhét vào người của cảnh sát, không sợ bọn họ tìm đến cửa sao?" Vương Thanh dường như rất bất mãn với sự xuất hiệng trong tình huống gây cấn lúc