Trong căn phòng mờ mịt tràn đầy hương thơm cùng mùi da thịt, thần bí lại áp bức. Ý thức cũng dần dần tan rã. Cánh cửa kia giống như là đem không gian ngoài dặm chia cách thành hai thế giới.
Phùng Kiến Vũ cứ như vậy bị Vương Thanh ném bật ngửa lên trên ghế sa lông bằng da màu đỏ sậm, trong mắt hiện lên rõ ràng đầy sự tức giận cùng ham muốn.
Phản ứng đầu tiên sau khi bị đặt xuống chính là giãy giụa. Nhưng vừa muốn đứng dậy, đã bị người hung hăng ấn trở về. Hai chân đá loạn lung tung chân bị người cường ngạnh bắt lại, cổ chân cổ bị bóp đến phát đau. Càng giãy dụa, càng mỏi mệt. Gương mặt đỏ bừng, Vương Thanh thừa dịp cậu đang không ngừng thở dốc , đồng thời kéo xuống hết quần ngoài và quần trong của cậu.
“Anh đừng đụng tôi ! ” Phùng cảnh quan cố gắng kéo lấy một tia lý trí cuối cùng hướng hắn gầm nhẹ nói.
Người nọ lại ác liệt cực kỳ, đôi bàn tay lớn luồn vào vạt áo vuốt ve từ eo lên đến ngực, ngón tay không biết vô tình hay cố ý không ngừng ve vuốt hai điểm nhỏ trước ngực cậu, một cái tay khác nắm lấy dục vọng đã đứng thẳng của cậu, lòng bàn tay chậm chạp ma sát không chịu buông. Thân thể tựa như so với khi nãy còn nhạy cảm hơn gấp mấy lần, chỉ mới vuốt ve như vậy, cũng đã đủ khiến cho cậu không ngừng run rẫy. Dòng nhiệt nóng bỏng chạy từ tim lên đến não, trong mũi đều là mùi thơm không ngừng triền miên kia.
Cậu không thể, không thể ……
Động tác của người nọ từ ôn nhu dần dần trở nên thô bạo, hạ thân của hắn cũng đứng thẳng lên. Cà vạt thuần sắc vẫn siết chặc nơi cổ tay, rất đau, làm thế nào cũng tháo không ra được.
Sự sợ hãi giống như cơn lốc cuốn đến, giống như đã từng quen biết. Cậu nhớ tới, cái đêm mình và hắn mới quen biết, khi lúc mình chọc cho hắn tức giận, chính là cảm giác bị áp bách như vậy, mang theo tính xâm lược, cậu không quên được, vĩnh viễn cũng không quên được.
Cậu dĩ nhiên không quên được.
Con mẹ nó đó là nụ hôn đầu của lão tử ! Phùng Kiến Vũ âm thầm nói trong lòng.
Tự biết nếu như mình phản kháng sẽ mang tới hậu quả gì, Phùng cảnh quan lòng như lửa đốt. Muốn dựng thẳng toàn bộ cơ thể lên đánh vỡ người đang ở trước mắt mình, lại không nghĩ đến khi mình ngẩng thẳng đầu lên, đường cong từ cổ kết hợp với lồng ngực có bao nhiêu là câu nhân, lộ ra cục xương nơi yết hầu có bao nhiêu là hấp dẫn.
Vương Thanh trong lòng tựa như bị hỏa thiêu, kéo xuống cổ áo đang mở ra hơn phân nửa của Phùng Kiến Vũ, rút ngắn khoảng cách giữa hai người, một hớp gặm lên cục xương nơi cổ họng của cậu. “Ách ……” trong khoảnh khắc giữa môi và răng tràn ra một tiếng gầm nhẹ không áp chế được.
“Con mẹ nó anh buông ra …… mau buông ra ……”
Vương Thanh liền hiểu ý tháo ra cà vạt đang trói chặt hai cổ tay cậu, một tay đem cậu từ trên ghế sa lông kéo lên, thay vào đó là một đôi còng tay bằng da. Thuần thục và liền mạch đeo vào cổ tay Phùng Kiến Vũ, căn bản không cho cậu có lấy một cơ hội phản ứng.
Phùng Kiến Vũ lúc này mới chú ý đến trần nhà —— có treo một dải lướt sắt, ngân quang lóe lên của xích sắt và ổ khóa —— bởi vì còng tay trên cổ tay cậu cũng đang được nối với cả ổ khóa ở đó.
Ổ khóa kia thoạt nhìn có thể ở trên lưới trần nhà có thể tùy ý …… mẹ nó di chuyển.
Trong một