Cố nhân cố sự(1)
Sáng sớm Phùng thanh tra vừa vào căn cứ tổng bộ lập tức đá cửa đem Vương cảnh quan kéo ra bên ngoài phòng làm việc, một đám người ở một bên xem náo nhiệt không sợ làm lớn chuyện đang cố rướn cổ nhìn thấy Vương Thanh cầm trên tay hai phần thức ăn sáng cho hai người, thầm nghĩ đây là lại chọc Phùng Sir của chúng ta tạc mao rồi a.
“Ai nha, không ăn chính là lãng phí đó, đến đến đến anh em giúp anh giải quyết.” Tiểu đội cách vách bên cạnh cười đùa hí hửng nhìn Vương Thanh đang nhíu chặt lông mày, lập tức tận dụng cơ hội vui đùa giải trí.
Vương Thanh hung hăng trừng mắt, “Mau chóng cút cho tôi —— tôi thích ăn phần hai người không được sao?”
Cấp dưới cũng không còn trêu ghẹo Vương Thanh nữa, chẳng qua là cười sằng sặc không ngừng, Vương Thanh bị chọc tức đến cả mặt đỏ bừng, vẫn kiên trì tiếp tục gõ cửa phòng làm việc của Phùng Kiến Vũ, người ở bên trong cũng không thèm phản ứng với hắn.
Vương Thanh đưa tay khoác lên tay nắm cửa, thử dò xét hỏi: “Đại Vũ, anh đi vào a?” Hỏi thôi cũng biết Phùng Kiến Vũ sẽ không trả lời hắn, dứt khoát đẩy cửa đi vào. Vừa lách người vào một nửa, một quyển sách thẳng tắp bay tới, Vương Thanh khinh xa thục lộ(2) nâng lên tay trái ngăn cản, quyển sách cứ như vậy đập vào cánh tay hắn rồi lại nặng nề rơi xuống đất.
Phùng Kiến Vũ một cái nháy mắt cũng không có nhìn chằm chằm vào Vương Thanh, sắc mặt không vui, nhìn thấy cũng không có đau lòng hắn một chút nào, lại cúi đầu tiếp tục xem danh sách chiêu mộ của học viên mới, đang lướt nhìn, chợt trong ánh mắt mang theo chút nghi ngờ, đem tờ giấy kia lật qua lật lại xem mấy lần.
Vương Thanh nhìn thấy Phùng Kiến Vũ một tay chống ngang lưng, một tay lật lật tập giấy văn kiện trước mắt, nội tâm yên lặng áy náy chốc lát, nhặt lên quyển sách trên đất, vội vội vàng vàng lê thân đến trước người nọ, “Tức giận thì vẫn phải ăn điểm tâm có đúng không ……” Hắn mềm giọng, lại bổ sung, “Anh mua là cháo.”
Phùng Kiến Vũ từ trong phòng làm việc lách người đi ra, bị hắn chọc giận đến không kiểm soát trợn trắng mắt.
Điện thoại nội tuyến vang lên, Dư Hạo Viễn thông báo cho Phùng Kiến Vũ biết học viên mới chiêu mộ sẽ lập tức đến tổng bộ, để cho cậu làm một chút chuẩn bị chốc nữa nói chuyện.
“93310.” Phùng Kiến Vũ tắt máy vi tính, cắn răng nghiến lợi nói ra câu nói đầu tiên từ lúc buổi sáng tỉnh dậy cùng Vương Thanh, là số hiệu cảnh viên của hắn.
Vương Thanh lập tức đứng nghiêm, chào một cái, “Có.”
Phùng Kiến Vũ đỡ hông đứng dậy, để chính mình bình tĩnh chốc lát, “Tôi bây giờ nghiêm trọng cảnh cáo anh, nếu như lần sau phát sinh loại tình huống như tối hôm qua lần nữa, cấp trên sẽ mạnh mẽ không khoan nhượng thu hồi súng của anh.” Dứt lời liền phóng ánh mắt hung tợn một đường trực tiếp đâm vào Vương Thanh, thấy Vương Thanh cả người một trận giật mình.
“Ngài yên tâm, tuyệt đối sẽ không có lần sau ! ” ... mới là lạ.
Ước chừng mười phút sau, đám củ cải nhỏ bị mang vào căn cứ. Phùng Kiến Vũ mới vừa sửa sang lại ống tay áo sơ mi, không nhanh không chậm từ bên cạnh bàn hội nghị nhỏ đứng dậy, cho người ta một loại khí thế cực kỳ nghiêm cẩn. Ánh mắt của cậu thẳng tắp một đường quét qua những khuôn mặt còn có đôi nét bồng bột, lúc quét mắt đến hàng thứ hai phía bên trái đếm qua thì hơi dừng lại một chút, lại không nói gì, Vương Thanh đứng ở một bên hiển nhiên cũng ngẩn người.
Đúng là Bạch Lạc Bình, Phùng Kiến Vũ mới vừa rồi còn tưởng rằng mình nhìn lầm tài liệu.
Bạch Lạc Bình đứng ở đó cũng chú ý đến Vương Thanh và Phùng Kiến Vũ phía đối diện, cậu ta vẫn như cũ duy trì tư thế đứng nghiêm, trên mặt không có nhiều biểu lộ gì. Phùng Kiến Vũ tự nhiên cũng biết vào lúc này không phải là thời cơ chào hỏi tốt gì, vẫn đi theo trình tự tiến hành một ít giáo trình nhập môn đơn giản nhất cùng với đám củ cải, cậu nói đến mức có chút khô cổ, người ở phía dưới chuyên tâm lắng nghe, Vương Thanh là do ỷ vào gần đây không có nhiệm vụ gì, hai chân bắt chéo ở một bên thưởng thức, cứ như vậy thoáng một cái đã đến giờ cơm.
Đám người căn cứ giải tán đã gần gần bảy tám phần, Bạch Lạc Bình cố ý đợi Phùng Kiến Vũ, tốc độ dọn dẹp giấy bút trong tay cũng chậm hơn một chút.
“Bạch Lạc Bình?” Phùng Kiến Vũ thử dò xét gọi một tiếng.
“Vũ ca, ” Bạch Lạc Bình vừa lúc ngẩng đầu, cười ứng tiếng, lại giải thích, “Lúc sau …… em xem tin tức, mới biết các anh là đang làm nhiệm vụ, cảm ơn anh ban đầu đã kéo em lại, sau đó em nói với người nhà muốn thi vào trường cảnh sát, nên đi học ngay.” Cậu ta do do dự dự, lực siết giấy bút trong tay lại dùng sức hơn, mới nói: “Anh đẹp trai thật đó —— đẹp trai trong tất cả mọi mặt luôn.”
Phùng Kiến Vũ bị đứa trẻ này chọc cho vui vẻ, bây giờ nhịn không được xoa xoa đầu Bạch Lạc Bình, thành tâm nói: “Cố gắng cho thật tốt, cậu còn chưa qua đợt thực tập đâu.”
Vương Thanh nhìn thấy trên mặt Bạch Lạc Bình dâng lên một tầng phiếm hồng, luôn đứng ở phía sau tức khắc hóa thân thành Sơn Tây Lão Trần đại giấm tinh(3), nhìn thấy hai người cứ mãi câu qua câu lại nói hoài không xong, không nhịn được kéo ống tay áo của Phùng Kiến Vũ, nhỏ giọng nói: “Đi ăn cơm.”
Bạch Lạc Bình lúc này mới bất chợt đưa ánh mắt nhìn sang, một bộ rất là hiển nhiên, “Vị này chính là cảnh quan lúc ban đầu cùng anh thi hành nhiệm vụ đi ……” Cười hắc hắc ứng tiếng, “Diễn đối tượng của anh.”
Vương Thanh giống như bị người đạp trúng cái đuôi, nhất thời xù lông, cũng không thèm đè nén khí thế nữa, không một chút cố kỵ đem Phùng Kiến Vũ kéo vào trong ngực, “Ai diễn? Chính là thật của thật ! Chính xác là đối tượng.” Tựa như phảng phất cảm thấy Bạch Lạc Bình không tin, hắn liền lập tức thực hiện ngay một nụ hôn nóng bỏng ngay tại hiện trường.
Phùng Kiến Vũ bất động thanh sắc liếc mắt, thành ra như rất quen thuộc rồi, lại hướng Bạch Lạc Bình xin lỗi cười cười, kéo người đi, “Đi đi đi, ăn không chết anh.” Bỏ lại một mình tiểu Bạch ca ở trong gió cả người xốc xếch.
Trên đường hai người đi đến căn tin, Vương Thanh như muốn dán dính vào trên người Phùng Kiến Vũ.
Phùng Kiến Vũ hơi ngửa đầu, nhìn Vương Thanh một chút, “Anh đã từng tuổi này rồi, còn không ngại mất mặt.”
Vương Thanh giả vờ làm đôi mắt đẫm lệ tuôn trào, “Em chê anh lớn tuổi, muốn tìm tiểu thiếu niên nhỏ nhắn có phải hay không.”
Phùng Kiến Vũ nhịn không nổi, run rẫy bả vai cười không ngừng, biết là người nọ đang nói đùa, cũng thèm không để ý đến hắn nữa.
Vương Thanh đi ở một bên, vẫn như cũ tự xót thân thương phận, một mặt thương xuân bi thu, “Ai nha …… người ta cũng vì em mà dự thi trường cảnh sát, em xem em ngày ngày kìa, ở bên ngòai trêu hoa ghẹo nguyệt, đáng thương anh đây khổ công tầng lớp thấp kém, ở cục cảnh một người làm tám việc,