Đây là một căn hầm ẩm ướt dưới đất, không thấy mặt trời. Từ trong bóng tối tựa như tùy thời sẽ đưa ra một đôi tay, đem người sống kéo sâu vào địa ngục. Không thể phân biệt được mùi ẩm mốc hay là mùi máu tươi, từng chút từng chút xâm nhập vào lỗ chân lông, khiến người ta không tự chủ mà phát run.
Âm thanh nhảy mũi đứt quãng, còn có âm thanh hàm răng đập vào nhau, một cô gái tóc dài với gương mặt trắng bệch, đang tựa sát vào mặt tường lạnh như băng. Mặt tường có nhiều chỗ đã bị bong tróc, mái tóc dài đẹp mắt lấm tấm bụi đất, khuôn mặt ưa nhìn cũng hiện lên nổi chật vật không chịu được. Thân thể của cô ta co quắp vô cùng bất thường, giống như là đang chịu đựng một sự đau khổ to lớn, móng tay cô ta bấu vào tường mặt, cơ hồ muốn đem cả năm ngón tay khảm sâu vào trong. Ước chừng sau hai ba giây yên lặng, đầu của cô ta hung hăng đập vào vách tường xi măng bẩn thỉu, không có bất tỉnh, vẫn còn muốn đập, lại không biết bị người nào nắm lấy kéo văng ra sau ước chừng bốn năm mét.
Đây là ngày thứ hai cô ta bị Tạ Kiêu nhốt ở căn hầm dưới lòng đất này.
Cô ta bị nghiện ma túy.
Hai ngày trước, cô ta nhịn không được đi tìm Xích Long lấy hàng. Mặc dù đã thiếu không ít tiền, nhưng ...... thật sự là không nhịn được, cái loại cảm giác kích thích mãnh liệt đó, thử qua một lần thì rất khó để từ bỏ.
Lần này, Xích Long không có hung hăng đuổi cô ta đi, chỉ nói muốn mang cô đi gặp một người, làm một cuộc mua bán, món nợ trước kia xem như được xóa bỏ.
Thật khó để khiến người ta không động lòng.
Cho nên cô ta liền đi theo. Sau đó, cô ta lập tức hối hận, hối hận đến muốn chết.
“Trình Tử Nhuận?” Ngày đó Tạ Kiêu mặc một thân đồ đen.
Trước kia cô đã từng nghe qua Tạ Kiêu người này, nhưng đây là lần đầu tiên nhìn thấy. Trình Tử Nhuận đáp: “Phải.”
“Tôi muốn cô làm một việc rất đơn giản ......” Tạ Kiêu quơ quơ gói bột trắng trong tay, “Đem thứ đồ chơi này, tìm cơ hội cho Tạ An Tình ăn, sau đó quay lại một đoạn video cô ta đang high, tiền của cô thiếu Xích Long, tôi có thể không tính toán nữa.”
Trình Tử Nhuận rất kiên quyết cự tuyệt.
Cô ta là một đứa trẻ từ nhỏ không có cha không có mẹ, bị bỏ rơi ở trước một sạp hàng bán rau ngoài, được một bà lão đem về nhà. Bà là thân nhân duy nhất của Trình Tử Nhuận, nhưng vào năm ngoái, ngay cả bà cũng đã qua đời, cô ta cũng đi theo, cô ta cũng không cần chính mình nữa.
Một cô gái mười mấy tuổi, đối với cái thực tế tàn khốc không có lấy nửa điểm tốt đẹp như trong tưởng tượng, cô ta thậm chí không biết nên ứng đối như thế nào. Cho nên cô lựa chọn trốn tránh, mơ mơ hồ hồ trầm luân chính mình, thường xuyên tới lui ở mấy khu giải trí, còn dính vào ma túy, ngay cả tiền trên tay cũng không dư lại một đồng đến nỗi phải ăn dơ ở bẩn.
Nhưng không có nghĩa là cô không có tính người.
Tạ An Tình là một cô gái tốt nhất mà Trình Tử Nhuận từng gặp.
Có lý tưởng, có hoài bão, hiếu thuận lại hiền lành, cô cùng với những người lạnh lùng tàn ác kia không giống nhau. Khi Trình Tử Nhuận ở thời điểm khó khăn nhất, cô không tiếc đưa tay ra tương trợ.
Cô sạch sẽ, không giống như mình, một mớ hỗn độn bẩn thỉu.
“Việc này tôi không làm được, tiền tôi nhất định sẽ trả lại cho các người ...... thật có lỗi.” Trình Tử Nhuận xoay người muốn đi, lại bị người cứng rắn lôi kéo vào căn hầm dưới lòng đất.
Tiếp theo, ở nơi này hết hai ngày, Tạ Kiêu không cho cô ăn, không cho uống nước. Thời điểm Trình Tử Nhuận có cảm giác chính mình sắp chết, cơn nghiện lại phát tán, giống như bị trùng bò đầy thân thể, không có cách nào kháng cự.
Cô ta bây giờ chỉ muốn tìm đến cái chết, ngay lập tức, ngay tức khắc.
Xích Long nắm tóc Trình Tử Nhuận kéo đi một đường, đem đến trước mặt Tạ Kiêu.
“Đã suy nghĩ kỹ chưa? Cô có làm hay không?” Tạ Kiêu lấy mũi giày hất hất cằm của Trình Tử Nhuận, một khuôn mặt hư nhược mệt mỏi.
Cô ta không có khí lực lên tiếng, chỉ có thể nhẹ nhàng lắc đầu.
“Cô xác định?” Hắn ta nhận lấy một túi bột K từ Đại Đầu Lộc, cúi người đặt xuống trước mắt Trình Tử Nhuận, trong mắt cô ta nhất thời phát ra ánh sáng khẩn cầu, rồi lại hung hăng đè nén dục vọng, “Cô cứ tiêu sái như vậy đi, ngay cả Liên An lão thái bà cô cũng không để ý nữa?”
Lý trí bị trong nháy mắt bị kéo lôi trở lại. Liên An, bà ngoại Liên của cô ......
“Cô không nguyện ý làm, tôi có thể đi tìm người khác, chuyện này dù sao vẫn có thể tiến thành. Nhưng là cô chọc cho tôi mất hứng, tôi liền hành hạ cô, hành hạ cô còn chưa đủ tận hứng, tôi liền lấy tro cốt của bà lão Liên An đem đi trộn cơm, để cho Xích Long mang cho chó ăn.”
Trong mắt thiếu nữ tràn lệ nóng, co quắp càng lợi hại hơn, đôi tay suy yếu nắm chặc lấy ống quần Tạ Kiêu, thống khổ lắc đầu.
Cô họng khàn khàn đã muốn phát không ra được âm thanh, chói tai lại khó nghe, “Đừng mà ...... cầu xin ông ...... làm ...... khụ ...... tôi làm ......”
Túi bột K kia bị ném xuống đất, rơi xuống trước mắt Trình Tử Nhuận. Ở trên mặt đất bẩn thỉu, đôi mắt trắng dã còn lộ ra thêm nổi bật. Trình Tử Nhuận nhắm mắt lại thỏa thích đem nó hít vào lỗ mũi, giống như là hướng về trân bảo trên thế gian, tất cả thống khổ trong nháy mắt đều hoàn toàn quên hết.
Cô ta nghe những người đó rời đi, nằm ngửa, ánh mắt trống rỗng nhìn lên trần nhà, không biết có còn ý thức hay không. Hồi lâu, khóe miệng câu lên thành một độ cong, so với khóc càng khó coi hơn mấy phần.
Không có lựa chọn, không có đường sống, không có đường lui.
//
Bệnh viện Đường Bình.
“Anh có biết, anh đây chính là đang ăn vạ ! ” Phùng Kiến Vũ vươn cổ họng kháng nghị nói, “Anh cùng Khoan Tử lén đổi bài, đừng cho là tôi không biết ! Hừ, anh chính là ức hiếp Khoan Tử người ta trung thực ! Không đúng ! Anh đây chính là đang ức hiếp tôi trung thực ! ”
“ ? ? ? ” Khoan Tử chen không lọt vào một câu nói.
“Tiểu tử cậu rõ ràng so