Đại Oản so với thời gian ước định sớm hơn một chút. Vương Thanh cũng cùng cậu ta đến.
“Anh không phải nói chỉ để Đại Oản đến đón tôi thôi sao?”
Tiễn Dư Hạo Viễn đi xong, Phùng Kiến Vũ trong lòng có chút khó chịu không giải thích được. Hành lý sắp xếp cũng có chút lộn xộn, đối với một người luôn luôn vô cùng tỉ mỉ như cậu mà nói, đúng là khác thường. Dường như bị cảm giác mơ hồ bao quanh vô biên vô tận, cơ hồ sắp không thở được.
Sau đó, chuông cửa vang lên. Cửa mở, người đứng ở trước cửa lại là hắn.
Phải hình dung như thế nào loại cảm giác này đây, vi diệu đến mức buồng tim dường như không thể khống chế được không ngừng gia tốc nhảy lên.
“Chuyện nên làm cũng đã xử lý ổn thỏa, liền cùng Đại Oản đi qua đón cậu.”
Vương Thanh vươn tay tiếp nhận va li hành lý của Phùng Kiến Vũ, phân phó Đại Oản mang đi. Thanh âm của hắn mau lẹ lại vui thích, so với khí tràng trầm trầm của buổi sáng thì quả thật tốt hơn rất nhiều, nghĩ đến hẳn là trên phương diện làm ăn không có xảy ra rắc rối quá lớn, tâm tình cũng trở nên tốt hơn.
Bọn họ lái xe từ phố Diên Bản một đường hướng về đường Phổ Thượng.
Mặc dù Phùng Kiến Vũ chỉ đến nhà hắn một lần, nhưng cậu có thể đọc ra lưu loát tên của các cửa hàng xung quanh.
Ấn tượng sâu sắc nhất chính là con sông nhỏ phụ cận. Sau khi bọn họ trải qua một đêm mà theo Phùng Kiến Vũ nói là đêm điên cuồng nhất trong cuộc đời hai mươi mấy năm của cậu, sáng sớm ngày hôm sau cậu lập tức bỏ chạy ra ngoài. Cậu nhớ rất rõ ràng ánh nắng ngày đó rất êm dịu, phản chiếu trên con sông một mảnh sáng chói, cậu vừa chạy xe máy nhỏ vừa không ngừng cảm khái một đường cảnh sắc.
Vào giờ phút này, Phùng Kiến Vũ lại không có tâm tư thưởng thức phong cảnh bên ngoài cửa xe. Vương Thanh đang cùng cậu bàn luận về tiến độ bài trừ khu bắc, cậu không thể không ép bản thân mau chóng tiến vào trạng thái nghiêm túc. Trên thực tế, loại công việc đòi hỏi áp lực cường độ cao này không cho phép cậu có nửa điểm mơ hồ. Đúng như hôm nay Dư Hạo Viễn cùng cậu nói, những thứ cậu đang vác trên lưng so với cậu tưởng tượng còn muốn nhiều hơn.
Đến nơi, Đại Oản bị phân phó đi đỗ xe rồi kéo hành lý. Phùng Kiến Vũ đi theo sau lưng Vương Thanh cùng hắn lên nhà, bóng lưng cao to của người nọ chắn ở trước mặt, lại mang đến cảm giác an tâm không ngờ đến.
Đang suy nghĩ miên man, đột nhiên nghe ầm một tiếng.
Trong bụng cả kinh, người nọ ở trước mặt cũng xoay người lại.
Nguyên lai là do không cẩn thận khiến áo bị móc phải một cái đinh nhô ra ở trên tường, bị kéo đi một đoạn dài, áo chữ T bị kéo ra hơn phân nửa, cũng may không có thương tổn đến da.
Cảm nhận được tầm mắt của Vương Thanh, Phùng Kiến Vũ ngẩng đầu lúng túng cười cười.
“Đi, tìm một cái áo của tôi thay vào. Đợi lát nữa Đại Oản sắp lên đến nơi rồi.” Vừa vào cửa, Vương Thanh không nói một lời liền kéo Phùng cảnh quan vào phòng ngủ của mình, như cũ vẫn là phong cách bày trí đơn giản như vậy, tuyệt không khiến người khác cảm thấy rối mắt.
“Gì? Không cần phải phiền vậy đâu, không cần phiền phức như vậy.” Phùng Kiến Vũ khoát khoát tay, “Đợi lát nữa Đại Oản đem hành lý của tôi lên đến nơi rồi.”
“Kêu cậu thay thì cậu thay đi, áo bị rách một lỗ lớn như vậy cậu không thấy lạnh sao ! ” Vương Thanh phóng một mắt đao đem lời từ chối đang muốn nói ra miệng của Phùng Kiến Vũ hoàn toàn bức trở về.
Phùng cảnh quan nhìn ánh mặt trời rực rỡ ở ngoài cửa sổ một chút, gió ấm thổi đến, lại nhìn ánh mắt rất là hung ác của Vương Thanh, chỉ đành phải đem câu “Thật sự không lạnh” kia nuốt trở về trong bụng, ngoan ngoãn đi đến phòng thay đồ trong phòng ngủ tìm áo thay.
Phùng cảnh quan ngay thẳng của chúng ta hiển nhiên không có get được mục đích của Vương lão đại. Nếu như cậu không đứng ở tầm thị giác của hắn mà nói, chắc là sẽ không phát hiện áo mình mở rộng ra thỉnh thoảng lộ ra bờ ngực và vòng eo đẹp mắt câu nhân đến mức nào.
Nhanh chóng cở ra áo của chính mình, tìm đến nửa ngày cũng không tìm được áo thích hợp —— vóc người của Vương Thanh hiển nhiên lớn hơn mình rất nhiều, vì vậy dứt khoát tùy tiện cầm lên một cái áo sơ mi đơn giản mặc vào.
Cánh tay hữu lực không nhanh không chậm đưa vào trong ống tay áo, mới vừa xoay người hướng về gương ở phía sau cửa chuẩn bị cài nút, lại phát hiện Vương Thanh hai tay khoanh ở ngực, đang tựa mình vào cạnh cửa, mang theo ánh mắt vô cùng thú vị nhìn mình chằm chằm.
Phùng cảnh quan bị ánh mắt trêu đùa của người nọ dọa sợ đến run run, da đầu tê dại, nút cũng quên cài, mặc cho trước ngực một mảnh xuân quang tươi mát bị người thu hết vào đáy mắt.
Vương Thanh nhấc chân hướng hắn đi đến, một tay trong túi, thoạt nhìn vừa biếng nhát lại gợi cảm, hắn tà cười, lộ ra một hàm răng trắng khiến gương mặt biểu lộ có chút thư sinh. Đây là biểu lộ mà thật lâu rồi cậu cũng chưa từng được nhìn thấy, nhìn đến có chút xuất thần, rồi lại theo bản năng theo từng bước chân của người nọ bị ép lùi về phía sau. Bị người dễ