Tạ Kiêu râu ria xồm xoàm ngồi ở hành lang đường đi, hai mắt đỏ ngầu, giữa hai hàng lông mày phát ra tử khí trầm trầm, dáng vẻ còn trông đáng sợ hơn lúc trước mấy phần. Tức giận bị đè nén ở trong người, đau đớn nơi vai phải vẫn cảm giác được rõ ràng, hắn như cũ vẫn là hận chết hai người kia, chẳng qua cũng sẽ không giống như lúc trước cứ như vậy đem tất cả đều phát tiết ra ngoài.
Có Tạ Viễn Khánh nắm trong tay, hắn ta không cần phải lo toan tính toán dọn dẹp hai người kia, cho nên bên phía khu bắc hắn bị mất không ít nhân thủ, để mặc cho Vương Thanh tùy ý chiếm đoạt càn quét địa bàng, hắn ta biết sớm muộn gì hết thảy cũng sẽ trở về trong tay, hiện tại chỉ cần yên lặng chờ đợi thời cơ mà thôi. Cũng không nghĩ đến mấy ngày trước chính mình mới bước ra đường, đi không đến mấy con phố, liền bị đám người của Hồng Xương đánh cho một trận, loáng thoáng nghe được bọn họ hùng hùng hổ hổ chỉ trích hắn ta “thế lực suy tàn thì phái người đi cướp hàng của Hồng Xương”, còn nghe nói một người trong đó dưới mi mắt có một nốt ruồi. Thời điểm Xích Long đến nơi chỉ còn nước mang hắn đến bệnh viện, nói thế nào cũng là dính dáng đến quan hệ giữa hai bang hội, người của Hồng Xương ngược lại cũng không có hạ thủ quá ngoan độc, đều là chút bị thương ngoài da, bất quá chính là một chút xuất khẩu khí giáo huấn, không muốn bị người coi thường mà thôi.
Tạ Kiêu giận đến muốn nổ phổi, cũng không thể lớn tiếng hống gào, chỉ che vai phải trong miệng một mực lầm rầm nghĩ tới điều gì đó, run người giật mình như bị ma dọa.
“Kiêu ca, bên trong tốt lắm.” Đại Đầu Lộc từ trong phòng bước ra ngoài, “Liều lượng tiêm cho ông ta không nhiều lắm, sợ lão gia thân thể nhịn không được, bác sĩ Hà đã tiêm cho ông ta thuốc giãn cơ, căn bản cũng không có xảy ra rắc rối gì.”
“Chuyện của Trình Tử Nhuận …… Xích Long xử lý thế nào rồi?” Cổ họng của Tạ Kiêu giống như vừa nuốt một miệng đầy cát, vừa nhỏ vừa khàn, khiến người nghe cực kỳ khó chịu.
“Đã chết. Nói với bên ngoài là do chính cô ta ở trong quán bar dùng thuốc quá liều, sốc thuốc mà chết.” Đại Đầu Lộc tiến đến gần, áp thấp giọng nói, “Nhà của cô ta cũng không còn ai, cũng đã nghỉ học, không có qua lại với ai, tốn một ít tiền liền có thể giải quyết xong xuôi.”
“Tạ An Tình hôm nay đến tìm Xích Long muốn hàng sao?”
“Có đến, dạo gần đây hình như cơn nghiện của cô ta càng lúc càng lớn rồi.”
“Vậy thì cho cô ta thêm liều, về sau mới có thể thật tốt sai bảo.”
“Đã biết, một lát em sẽ nói với Xích Long, anh yên tâm đi.”
“Còn nữa …… hai ngày này, phái mấy tên cơ trí một chút đi theo dõi Vương Thanh.”
……
Sáng sớm hôm nay Vương Thanh nói với cậu muốn đến kho lấy hàng, để cho một mình cậu đi quan sát địa bàng, dặn dò cậu chú ý an toàn. Lời nói tốt đẹp, bất quá cũng chỉ muốn mình tránh xa một chút mà thôi.
Phùng Kiến Vũ ở trong lòng tự giễu cười cười, trên mặt không có dấu hiệu muốn đáp ứng. Người nọ rốt cuộc vẫn là không có quá tin mình, có chút mất mát không rõ, rồi lại tự mình cảm thấy bản thân có chút già mồm.
Ở khu bắc lại vô tình ngoài ý muốn đụng phải Trương Dĩ Hàng.
Vừa gặp mặt, mỗi người liền mua một ly trà sữa đứa dựa vào một bên tường trò chuyện đến nửa ngày. Hơn phân nửa đều là Phùng Kiến Vũ hỏi, cậu cảm thấy bên phía Tạ Kiêu quá mức an tĩnh. Trên thực tế, Trương Dĩ Hàng cũng có