Trên thực tế, Phùng Kiến Vũ chẳng qua là còn một ít tiền trong túi đến khách sạn bên cạnh khu căn hộ ở một đêm mà thôi. Cậu dùng điện thoại của khách sạn để liên lạc với Dư Hạo Viễn, Dư Hạo Viễn lại hẹn gặp cậu vào ngày mai ở căn phòng an toàn mới.
“Sếp Dư ông thật sự được a, một nơi như vậy mà ông cũng có thể tìm được.” Phùng Kiến Vũ quan sát bốn phía, thở dài nói.
Nơi này là một khu thương mại, có không ít cao ốc mới vừa được xây xong, block B tầng D có một cửa hàng bán bánh ngọt trang trí đơn giản. Hơn tám giờ sáng, Dư Hạo Viễn đứng ở trước cửa thang máy ở tầng D chờ cậu đến, sau đó dẫn cậu vào tiệm bánh, cửa tiệm còn chưa có bắt đầu buôn bán, chỉ có hai ba người nhân viên đang làm công việc chuẩn bị, nhìn thấy hai người họ bước vào tiệm, không nói một câu cũng không ngăn cản, chỉ hiền hòa cười cười, lại cúi đầu làm việc của mình. Dư Hạo Viễn lại dẫn cậu vào phòng kỹ thuật, tận sâu bên trong căn phòng có một cánh cửa nhỏ dẫn ra phía sau tòa nhà, bên kia trống rỗng, chỉ có một cái cầu thang uốn khúc không tính là quá ngắn dẫn xuống phía dưới, theo cầu thang đi xuống, nhìn thấy có mấy gian phòng, Dư Hạo Viễn ở trước cửa phòng mang số 312 quẹt thẻ tiến vào.
“Bên ngoài đều là người của chúng ta, nơi này rất an toàn.” Dư Hạo Viễn cầm lấy quyển nhật ký năm vùng của Phùng Kiến Vũ, ngồi ở trên ghế sa lông lật xem, “Cậu làm sao đột nhiên lại từ trong nhà Vương Thanh chạy ra ngoài?”
Phùng Kiến Vũ tận lực đơn giản đem tất cả sự việc xảy ra nói cho Dư Hạo Viễn nghe, bao gồm tin tức hôm qua đụng mặt Trương Dĩ Hàng thu được, cùng với việc Vương Thanh sau khi lấy hàng trở về liền hung hăng đòi cậu giải thích.
“Cậu cảm thấy Vương Thanh đã cảm nhận được chuyện gì đó không được bình thường?”
“Không, không có. Phản ứng của hắn không giống như là phát hiện được thân phận của tôi, hắn chẳng qua là …… đơn thuần không thích tôi gặp mặt Trương Dĩ Hàng. Trong hình không có chụp thẳng mặt Trương Dĩ Hàng, tôi gạt hắn nói rằng Trương Dĩ Hàng là ta bạn tù trước kia của tôi.”
“Vậy cậu còn chạy cái gì? Cùng hắn giải thích rõ không phải là được rồi sao, lỗ mãng như vậy thật không giống cậu a, ” Dư Hạo Viễn như cũ chăm chú xem nhật ký nằm vùng, chẳng qua thần sắc càng thêm nghi ngờ, “Cậu luôn biết tín nhiệm ban đầu rất khó khăn mới có thể có được, cậu cứ như vậy tùy tiện rời đi, giống như là chuyện của mình bị bại lộ nên thẹn quá thành giận. Phản ứng của cậu quá mức kịch liệt rồi …… cũng may hắn căn bản cũng không có nghĩ đến việc cậu là nằm vùng, bằng không thật sự quá dễ dàng bị bại lộ.”
“Xin lỗi sư phụ.” Phùng Kiến Vũ tự biết đã làm sai chuyện.
“Ngày 15buổi sáng các người cùng đi mua đồ gia dụng, tại sao buổi chiều nơi này lại không có ghi chép gì?” Dư Hạo Viễn chỉ vào một tờ giấy trong quyển nhật ký, mở miệng hỏi.
Phùng Kiến Vũ trong bụng cả kinh, hôm đó buổi chiều …… là cậu và Vương Thanh ……
“Có thể tôi cảm thấy không cần thiết nên không có nhớ ghi chép lại, buổi chiều hôm đó chúng tôi cũng không có đi quan sát địa bàng, vẫn ở trong nhà của hắn phân tích bộ phận thế lực mới ở bên khu bắc …… ông biết mà, những điều này cũng rất bình thường.”
Dư Hạo Viễn nhíu mày, hiển nhiên lý do này vẫn không đầy đủ, nhưng bởi vì là Phùng Kiến Vũ, nên ông thiên vị đặt tín nhiệm ở một phía.
“Sau này trong lúc hành động cũng không cần phải gặp mặt Trương Dĩ Hàng nữa, bản thân hai người các cậu cũng đang phụ trách phương diện