Thời điểm chạy đến lầu dưới Đông Phương KTV, khoảng cách thời gian Tạ Kiêu quy định còn có tám phút.
KTV ở tầng mười bảy, Tạ Kiêu nói trước phân phó người ở lầu dưới không cho Phùng Kiến Vũ đi thang máy. Cậu liền thật sự liều mạng chạy bộ lên tầng mười bảy, chân sải bước một chút cũng không ngừng được, bước đi như bay, toàn bộ quá trình tựa như không cảm giác được mệt mỏi. Cậu chẳng qua là một mực nhắc nhở chính mình, chỉ nhiều hơn mấy bậc thang nữa, nhiều hơn mấy bậc nữa là có thể thấy được người kia, liền có thể cứu hắn đi ra.
Nhưng thân thể con người dù gì cũng làm bằng xương thịt, chờ đến lúc Phùng Kiến Vũ nhanh chóng chạy vội đến cửa KTV, cả người gần như mệt lả thở hồng hộc, trước mắt một mảnh trắng xóa, hai bắp chân mỏi đến phát run, cậu dùng sức lắc lắc đầu, hư ảo lướt qua đồng hồ đeo tay, còn có ba phút. Bước chân hơi chút không yên, Phùng Kiến Vũ cố gắng đứng thẳng thân mình để khiến cho bản thân thoạt nhìn không phải chật vật. Dưới sự hướng dẫn của nhân viên phục vụ, cuối cùng cũng đến được căn phòng Tạ Kiêu bao.
Chân trước mới vừa bước vào căn phòng khang trang này, bên tai liền vang lên tiếng vỗ tay của Tạ Kiêu, đầu tiên chỉ thấy có một mình hắn ta, sau đó lại xuất hiện thêm mấy cô gái phục vụ bàn, vừa cười vừa vỗ tay theo Tạ Kiêu.
Chỉ nghe thấy Tạ Kiêu dối trá buông lời tán dương: “Có nhìn thấy không? Đây chính là người Thanh ca mang ra ngoài làm việc rất hiệu suất. Mấy tiểu nhân vật như các người cũng phải đi theo học hỏi một chút đi.” Không chút nào che giấu vui sướng, trong lòng hắn ta đang vô cùng đắc ý vì có thể chiếm được số tiền kia dễ dàng như trở bàn tay.
“Ô, mày tên là gì a? Cái gì Phùng cái gì ? ......” Tạ Kiêu cố ý cao giọng đặt câu hỏi.
Vào giờ phút này, Phùng Kiến Vũ cũng không có tâm trạng cùng Tạ Kiêu dùng lời nói đấu đá liên miên, ánh mắt của cậu từ lúc bắt đầu tiến vào căn phòng này vẫn luôn dừng ở một góc nhỏ ở hướng tây căn phòng —— một người nam nhân thân hình cao lớn đang nằm cuộn tròn ở trên ghế sa lông đặt ở trong góc.
“Phùng Kiến Vũ.” Ánh mắt của cậu không hề chớp nhìn chằm chằm Vương Thanh, giọng nói lạnh lùng trả lời Tạ Kiêu.
“Đúng đúng đúng, Vũ ca ! Đều gọi Vũ ca ! ” Tạ Kiêu vỗ vỗ đùi giả vờ một bộ dáng đã hiểu, tùy ý đùa cợt, bộ dáng kia của hắn đơn giản làm cho Phùng Kiến Vũ muốn nôn. Mấy người phục vụ bận rộn bên cạnh phụ họa kêu Vũ ca, trên mặt đều là trắng trợn khinh bỉ cùng giễu cợt.
“Ít nói nhảm, tiền tao đã mang đến, mày đem người giao lại cho tao.” Phùng Kiến Vũ cố gắng khắc chế ý nghĩ chính mình xông lên trực tiếp mang Vương Thanh đi, cậu ném túi đeo lưng từ phía sau xuống, làm đúng trình tự của cuộc đàm phán, hiển nhiên là một bộ không muốn tiếp tục cùng Tạ Kiêu đánh thái cực rồi.
Từ lúc Phùng Kiến Vũ bước vào cửa cho đến bây giờ, Vương Thanh cũng không ngẩng đầu lên nhìn cậu dù chỉ là một lần, nhìn tình trạng của hắn thật sự là bị sốt đến mất ý thức, chỉ còn dư lại một chút khí lực chống đỡ trạng thái nửa tỉnh nửa mê của mình. Phùng Kiến Vũ khó tránh khỏi có chút sốt ruột, buồng tim đập bịch bịch, đầu ngón tay khãm sâu vào lòng bàn tay, ý muốn dùng đau đớn để khiến cho mình giữ vững bình tĩnh.
“Mày gấp cái gì? Mày chỉ là cầm năm triệu này đến, hôm nay tao không muốn buông tay, thì mày tuyệt nhiên cũng không thể mang nó đi được. ” Tạ Kiêu lắc lắc ly rượu trong tay, hơi híp mắt dựa lưng về phía sau.
“Mày —— ! ”
Phùng Kiến Vũ nhất thời tức đến lửa giận đầy đầu, mắt thấy sẽ phải tiến lên tung ra quả đấm, ai ngờ chân mới vừa bước lên một bước, hai người đàn ông một trái một phải từ hai bên xuất hiện chế trụ cậu lại, một phen quẩy đạp giãy giụa, khiến cho thân thể vốn là đang rất mệt mỏi lại càng thêm tuyết thượng gia sương(1).
Tạ Kiêu cũng không vội, hắn ta chờ Phùng Kiến Vũ an tĩnh lại, mới chậm rãi mở miệng, “Thù mới hận cũ, chúng ta hôm nay giải quyết một lần.”
“Ở quán trà Trần Ký cố ý làm nhân viên phục vụ trượt chân té ngã làm ướt điện thoại di động của tao, sau đó lấy cớ nói đi vệ sinh, thực tế là nhân cơ hội gắn thiết bị nghe lén vào điện thoại tao, khiến cho tao nhiều lần tán hàng đều bị phá, thuận tiện