Màn hình điện thoại lóe sáng không ngừng, khiến người không có nguyên nhân cảm thấy phiền não. Phùng Kiến Vũ mệt mỏi húng hắng vai, kẹp bao bố ở một bên vai để vững vàng hơn.
Người này thế nào so với mình còn nóng lòng hơn a ......
Phùng Kiến Vũ trong mắt thoáng qua một tia phức tạp, cuối cùng tiếp nhận cuộc gọi.
“Cậu đang ở đâu?” Không có theo dự đoán nghe thấy một thanh âm khàn giọng tức miệng mắng to, bên đầu chỉ vang lên giọng nói trong trẻo lạnh lùng mang theo chút mỏi mệt của Dư Hạo Viễn.
“Bờ sông Đông Châu Tây Giác.”
Phùng Kiến Vũ định định đứng tại chỗ, có loại phiền não không rõ, thậm chí còn mang theo chút trông chờ. Giống như đang ở một đại dương xa lạ và cô tịch chờ đợi thật lâu, đột nhiên phát hiện một con chim mình đã từng gặp bay xẹt qua trên đỉnh đầu, khiến người ta khó tránh khỏi mũi có chút chua sót.
“Chờ đó, tôi đến đón cậu.” Thanh âm của Dư Hạo Viễn kiên định không thể nghi ngờ.
Không thừa ra một câu nói, đầu bên kia dứt khoát cúp máy. Ngắm nhìn sắc trời trầm trầm, Phùng Kiến Vũ siết càng chặc điện thoại di động trong tay, chỉ cảm thấy suy nghĩ giống như loạn thành một đoàn lẩn quẩn ở trong đầu dây dưa không dứt, càng nghĩ tâm trạng càng thêm hỏng bét.
Vào thời điểm này trên đường không bị kẹt, không đến quá hai mươi phút, Dư Hạo Viễn đã đến. Phùng Kiến Vũ liếc nhìn hai bóng đèn xe đang tiến đến càng gần cách đó không xa, dập tắt điếu thuốc trong miệng rồi mới tiến lên. Xác định chắc chắn được người đang ngồi ở trên xe, Phùng Kiến Vũ tức khắc mở cửa leo lên xe.
Không khí có chút lúng túng không nói thành lời. Từ lúc cậu lên xe Dư Hạo Viễn vẫn luôn cắn chặt hàm răng thể hiện sự không hài lòng của mình, nhưng ông cái gì cũng chưa nói, chiếc xe dọc theo bờ sông chạy ra ngoài, bên kia lại càng thêm hoang vu, người càng ít hơn, nhưng vì thế cũng an toàn hơn.
Cứ chạy như vậy ước chừng gần mười phút, một đường không ngừng, chiếc xe cuối cùng dừng ở tại một địa phương đủ bị che khuất.
“Tôi không có phản bội”. Là Phùng Kiến Vũ mở miệng trước.
Dư Hạo Viễn buông ra tay lái, thân thể chậm rãi dựa lưng về phía sau, kiên nhẫn chờ đợi.
“Ông hẳn cũng biết ...... tôi vào bệnh viện một chuyến, từ trên tay Tạ Kiêu cứu được Vương Thanh ra ngoài, tôi đụng vào ...... không nên đụng vào thứ đó, trong tình huống lúc ấy, tôi căn bản không có lựa chọn khác, cũng bởi vì việc này, mất đi hết năm triệu.” Phùng Kiến Vũ cau mày, có chút miễn cưỡng tiến hành miêu tả lại sự việc, sau đó kéo ra bao bố đang giấu ở bên vai, “Nếu như trong tay không có hàng, đến cuối tháng phân chia xã đoàn thì mọi chuyện liền xong rồi. Tôi ...... tôi bây giờ không có biện pháp, đi đến Hàn Cẩm, chỗ này thu được một triệu cùng với một ít hàng.”
Một trận trầm mặc, Dư Hạo Viễn giơ tay lên nhu nhu mi tâm, ngữ khí mang theo phẫn uất không tiêu tan, “Cậu nếu đã biết người bắt Vương Thanh là Tạ Kiêu, tại sao lúc ấy lại không chịu liên lạc với tổ chức cầu xin tiếp viện? Mới ra viện đã ngay lập tức chạy đi đấu đá, đấu đá xong lại chạy đến Hàn Cẩm đánh cược, cậu thật đúng là không màng đến cái mạng của cậu a.”
Cuối cùng không nhịn thốt ra mấy câu, Dư Hạo Viễn càng nói hỏa khí càng lớn, cơ hồ là cắn răng nghiến lợi phun ra từng chữ.
Tâm tình lúc này của Phùng Kiến Vũ hiển nhiên cũng rất không ăn khớp, “Lúc ấy Tạ Kiêu chỉ cho tôi một tiếng đồng hồ, đợi tôi liên lạc xong với các người, sau đó lại thiết lập thêm một cái phương án hành động chó má nữa, Vương Thanh đã sớm bị con mẹ tụi nó chơi tàn rồi ! ”
“Cho dù là chơi tàn rồi thì cùng cậu có quan hệ gì ? ! ” Dư Hạo Viễn tức giận xông thẳng đại não, vỗ một cái rầm vào trên tay lái, xoay người ánh mắt đăm đăm như chết nhìn thẳng vào Phùng Kiến Vũ.
Đại não nghe xong câu này giây kế tiếp như tiến vào trạng thái đình trệ, Phùng Kiến Vũ áo não cúi thấp đầu, hồi lâu mới chậm rãi nói: “...... Nếu như Vương Thanh xảy ra chuyện không may, không lên ngồi được vị trí thượng vị, tôi từ trên người hắn không lấy được địa chỉ của kho hàng, đột phá hành động sẽ trở thành việc phí công nhọc sức.”
“Không lấy được thì không lấy được, hành động thất bại thì thất bại, cùng lắm thì hoạch định an bài một lần nữa. Cậu phải biết, phát sinh tình huống như thế, tổ chức chắc chắn sẽ không ngại làm một lần quyết định hi sinh để bảo toàn tính mạng cho cậu. ”
“Nhưng tôi ngại ! ” Phùng Kiến Vũ thất thanh ném ra bao bố ở trên vai, ánh mắt trợn trừng đỏ thẩm, không cam lòng gầm nhẹ nói, “Cấp trên an bài tôi đi nằm vùng ở Khánh Dư đã là hai tháng, các người mỗi ngày ngồi ở trong phòng làm việc hướng về phía tôi chỉ chỉ chỏ chỏ, bước này làm cái này, bước kế tiếp làm cái đó. Nhưng các người có nghĩ đến tôi ở tiền tuyến trải qua ngày tháng như thế nào không? Tôi mỗi ngày nằm mơ cũng đều mơ thấy thân phận tôi