Dù sao trẻ tuổi khí thịnh, lửa dục không chịu nổi, Vương Thanh dưới chân không phải là đạp thắng xe mà chính là hỏa tiễn, nguy cơ là có thể tông nát cửa nhà. Mắt thấy thời gian không còn sớm, người và xe trên đường cũng ít hơn so với ban ngày, trên điều kiện tiên quyết bảo đảm an toàn, cái tên lái xe này thật sự là láo xược.
Phùng Kiến Vũ nửa đường trước còn không có cảm giác gì, càng về sau càng cảm thấy không chịu nổi, có gì đó cứ xốc nảy trong dạ dày, khó chịu đến sắc mặt cậu đều trở nên khó coi.
Xe mới vừa lái đến đường Phổ Thượng, Phùng Kiến Vũ hoàn toàn không nhịn được nữa, nhẹ nhàng nhéo nhéo lỗ tai Vương Thanh, “Dừng lại một chút, để cho em đi xuống hóng gió một lát ......”
Vương Thanh nghe vậy, có chút tâm bất cam tình bất nguyện nhìn nhìn Phùng Kiến Vũ, thấy người nọ là thật sự khó chịu, yên lặng thở dài một tiếng, giống như là thay chính mình tiếc hận một tiếng, mới đi theo mở cửa xuống xe.
Phùng Kiến Vũ đem những tiểu biểu lộ kia của Vương Thanh thu hết vào trong đáy mắt, khóe miệng không nhịn được cong cong lên.
Vừa xuống xe, một trận gió mát ôn hòa xông vào mặt, từ bờ bên kia con sông thổi đến, còn mang theo thoang thoảng mùi hoa, khiến cho người ta có một loại cảm giác vừa êm dịu vừa thỏa mãn, giống như một cái ôm rắn chắc lại thật an tâm.
“Thật đẹp a.” Phùng Kiến Vũ tựa vào hàng rào bằng cẩm thạch phong cách cổ xưa tao nhã dọc bên bờ sông, nhìn trước mắt một mảnh mặt sông lấp lánh sáng lung linh, tự lẩm bẩm.
Cái thành phố này luôn quá ồn ào. Xa xa bên bờ kia con sông là một rừng cao ốc lấp lóe từng sắc thái ánh sáng riêng, nơi đó được người mệnh danh là mảnh đất hoàng kim, vĩnh viễn cũng không có thời gian yên tĩnh. Mà ngăn cách một con sông này, lại sở hữu một sự yên tĩnh động lòng người. Chỉ có lúc gợn gió, mặt nước bị kích thích nhu động, làm cho người ta không ngừng được run sợ.
Phùng Kiến Vũ ngửa đầu cười yếu ớt, tham lam hít thở bầu không khí không được tính là hương thơm nồng nàn, cậu cảm giác có đôi tay từ phía sau ôm lấy hông của mình.
“Đúng vậy, thật đẹp.” Thanh âm của Vương Thanh nghe nhẹ tênh, ánh mắt quét qua mặt sông, cuối cùng dừng ở gò má Phùng Kiến Vũ.
Phùng Kiến Vũ đầu tiên là ngẩn ra, rồi sau đó không được tự nhiên vùng vẫy muốn tránh, “Đang ở bên ngoài đó ...... còn làm nũng cái gì.”
“Nơi này không có mấy người, ” Vương Thanh có chút không vui đem hai cánh tay càng ôm chặc hơn, vùi đầu vào gáy người nọ bắt đầu vừa dụi vừa hít ngửi, không chịu buông tha ăn vạ nói, “Làm nũng cũng không phạm pháp.”
Phùng Kiến Vũ bị hắn làm cho ngứa, rục rục cổ, “Phải phải phải, em sợ anh rồi, nhanh để cho em thuận khí một chút.”
Cái đầu nghe lời nhấc lên, ngược lại lấy chóp mũi quét qua quét lại gương mặt mềm mịn của người nọ, ngoác miệng cười một cái, tay ôm ở ngang hông vẫn là một khắc không buông.
“Buông ra, anh siết quá chặc rồi.” Phùng Kiến Vũ bị người trêu chọc đến mất tự nhiên, lúng túng đưa tay muốn đánh rơi móng vuốt đang làm loạn ở ngang hông.
“Không buông, buông ra em sẽ chạy mất.” Một câu nói ngắn ngủi như vậy bị Vương Thanh nói đến vô cùng ủy khuất. Phùng Kiến Vũ nhất thời có chút dở khóc dở cười, trước kia thế nào không phát hiện được lão đại này của cậu lại dính người như vậy.
Tự nhiên cảm thấy người này thật giống như một con chó lớn, chỉ bất quá trước kia thì giống như chó ngao(Mastiffs), còn bây giờ thì giống như chó Labradors.
Nghĩ như vậy, liền không nhịn được xoay người xoa xoa đầu tóc của Vương Thanh, mái tóc đen mềm mại đâm vào lòng bàn tay cậu ngứa một chút.
Vương Thanh bất thình lình bị vuốt ve khiến cho có chút tâm hoảng ý loạn. Tuy nói là hắn không tính duyệt qua vô số người, thân trải qua bách chiến, ngược lại cũng không đến nỗi thuần tình như vậy đi. Chỉ bị xoa đầu mà bộ dáng hệt như giống bị người ta trêu chọc.
Phùng Kiến Vũ ở đối diện có thể không nhìn ra được trong lòng người nọ quanh co uốn lượn, cậu đầu tiên là ngắm nhìn khuôn mặt ôn thuận kia, có chút bị vẻ dễ thương manh đến trong lòng, sau đó ánh mắt quét qua một vòng chiều cao người nọ cùng mình, một trận bùng nổ. Nói thế nào cậu cũng cao một mét tám hai, thả vào trong một đống người cũng tính là cao mà, thế nào vừa cùng so sánh với Vương Thanh, chính là lùn thành một khúc như vậy đây a.
Nghĩ ngợi hồi lâu, Phùng