《Phần 06: Ám lưu dũng động》
Trên tường gạch ánh bóng người, trên chiếc bàn ở giữa phòng bày ra đủ loại thức ăn bày trí đẹp mắt. Trong sương phòng lớn như thế, chỉ có bốn năm người, lại không có người nào lên tiếng.
Ngón tay ở trên mặt bàn theo tiết tấu gõ gõ nhẹ, một cái tay khác bưng tách lên nhấp một ngụm trà, Tạ Kiêu không chớp mắt một cái nhìn chằm chằm vào điện thoại di động của mình.
Cũng không biết đã qua bao lâu, điện thoại di động ong ong chấn động phá vỡ sự yên lặng như chết này.
“Đã cùng đến chưa?” Tiếp nhận điện thoại, trong thanh âm Tạ Kiêu hiện lên một tia khẩn trương không dễ phát giác.
“Phía bên Đại Đầu Lộc đã nhìn thấy hai người bọn họ đi dạo trung tâm thương mại, lúc trước đi theo hai người bọn họ động một chút thì vẫn là ăn ăn uống uống. Em cảm thấy có chút vấn đề, cho nên em mới trở về đi theo đắc lực của Vương Thanh là Đại Oản.” Thanh âm của Xích Long ở đầu dây bên kia không nhanh không chậm vang lên, “Em nhìn thấy nó một đường cố ý đi vào đường tắt, thì em đã biết hơn phân nửa là phán đoán không sai. Nó đi đến Bắc Lục Hoàn, nhưng khi đến nơi, lại chạy thẳng đến một tiệm internet …… Em để cho một tên mặt non mới tiến nhập vào xã đoàn đi vào dò xét, người chủ nơi đó không biết ngu thật hay là giả vờ, thật sự cho nó mở một máy.”
Tạ Kiêu nghe xong liền rơi vào trong sương mù, cau chặc mày, “Còn có phát hiện gì khác lạ không?”
Xích Long: “Có một chuyện rất kỳ quái, chính là ở trong tiệm internet này còn có một khu, nằm ở tận trong cùng, nhưng người ở quầy không cho đi vào, nói là phòng sửa chữa.”
“Ân …… xem ra bọn họ thật sự vẫn chưa muốn từ bỏ cạnh tranh thượng vị.” Trong mắt Tạ Kiêu chớp động một tia âm lãnh, “Đợi tao trở về rồi điều tra cho thật kỹ chuyện này.”
Ngày đó Vương Thanh gọi điện thoại cho Tạ Viễn Khánh, cuối cùng để cho hắn ta biết rõ rõ ràng ràng vì sao mấy lão già Bành Hiên bên kia cố ý muốn trì hoãn thời gian phân chia xã đoàn. Hồi trước hắn còn buồn bực, thế nào tiền đã muốn đưa đến tận tay mà còn có người tránh né không muốn chứ, bây giờ nghĩ lại thì ra bọn họ hẳn là thông đồng với nhau rồi.
Một đám già khốn kiếp, đều xem Tạ Kiêu hắn như một đống bùn nhão, ai cũng muốn đạp một cước?
Hắn ta cũng muốn xem một chút ai có thể cười đến cuối cùng.
Đầu ngón tay siết chặc tách trà trở nên trắng bệch, Tạ Kiêu híp mắt nghĩ ngợi, nghĩ đến gần đây việc làm ăn của thủ hạ mình rất không thuận lợi, dẫn đến vốn nợ rất nhiều, ban đầu vốn không có mấy quan tâm, nhưng hiện tại xem ra có lẽ hắn phải nhanh chóng nghĩ ra biện pháp.
Chợt nhớ lại một đoạn thời gian trước một nhóm đồng hương ở phía ngoài liên lạc với mình yêu cầu một nhóm hàng.
“Kiêu ca, có cần đánh động một trận diệt sạch một ổ bọn nó?” Thấy Tạ Kiêu nửa ngày không nói lời nào, Xích Long không nhịn được hỏi.
“Không thể ép bọn nó nữa …… chuyện trước kia thì có Tạ lão gia tử giúp đỡ, lúc này Vương Thanh lại nhịn không được thọt đến xã đoàn bên kia, trái lại không chịu bỏ cuộc. Bây giờ chúng ta nắm giữ vị trí thượng vị cũng xem như chín mười phần ổn …… không cần vội.” Tạ Kiêu buông xuống tách trà trong tay, sờ sờ cằm, “Phó Thành chuyên mua bán hàng đường thủy ở khu đông …… tao nhớ mày cùng thủ hạ của tên đó có quen biết?”
Xích Long: “Phải, vốn dĩ A Đồ chính là cùng em lẫn vào đường này.”
“Quan hệ như thế nào?”
“Em cùng cậu ta rất thân, bất quá nghe nói hiện tại cậu cùng Phó Thành gây rắc rối có chút cương, không phục Phó Thành nữa, ” Xích Long nghi ngờ nói, “Kiêu ca anh đây là muốn mua hàng đường thủy?”
Tạ Kiêu nghe vậy lập tức lên tiếng mắng, “Mua hàng đường thủy có thể mẹ nó kiếm được bao nhiêu tiền chứ ! Đầu óc mày có vấn đề hay là đầu óc tao có vấn đề ? ! ”
Xích Long tự biết đã chọc giận hắn, cũng không lên tiếng nữa.
“Không phục Phó Thành cũng vừa đúng lúc, nghĩ biện pháp đút cho nó một số tiền, để cho nó làm giúp chút chuyện.”
“Anh cứ nói.”
“Tao muốn lợi dụng tên này trên tay Phó Thành tính kế, đem tất cả bột sữa trong lon đang muốn vận chuyển đến F thị toàn bộ đều đổi thành bột K, ở bên kia đã có người của mình tiếp ứng, chỉ là bên này phải cần người giúp đỡ một chút. Tao không tính để cho Phó Thành biết, chỉ cần để cho thuộc hạ của hắn để người của chúng ta đi vào, mở một con mắt nhắm một con mắt là được.”
Xích Long ở đầu điện thoại bên kia hiển nhiên có chút khổ sở, “Kiêu ca, chuyện này làm không tốt lắm a ……”
“Không được thì đút nhiều tiền thêm một chút thôi sao ? Mày mau sớm đi nói chuyện đi.”
Điện thoại vừa cúp, Xích Long ngồi trên xe lung tung xoa tóc, một hồi lâu, lại mở lên điện thoại, hẹn La Đồ buổi tối cùng ăn một bữa cơm.
//
Tại một nhà hàng thịt nướng bên cạnh khu bắc, sinh ý ban đêm vô cùng thịnh vượng.
“Long ca, chuyện này là anh nói giỡn em sao ……” Nghe xong một đống lời nói của Xích Long, La Đồ cầm cây xiêng thịt nướng trong tay, khóe miệng mếu máo, trong ánh mắt ánh lên sự cầu tình không che giấu được.
Gã ta hiển nhiên không muốn bỏ qua một cơ hội kiếm sống, nhưng phương diện cần phải thận trọng suy tính vẫn còn quá nhiều quá nhiều, gã đang đợi một câu trả lời đủ để gã hài lòng.
Xích Long nhai một miệng thịt, nhẹ giọng thương lượng: “Còn nói thế nào nữa, tôi cũng không thể nào hại cậu đúng không? Ngoài một phần dành riêng cho cậu ra, còn sẽ có tăng thêm, để cho cậu phân chia cho các thủ lĩnh bên kia. Cậu chỉ cần để người của chúng ta đi vào, chuyện khác đều không cần quan tâm. Chúng ta tráo đổi cũng không nhiều, chỉ cần cái đó chuyển vào được trong F thị là được, ở F thị cũng đã có người tiếp ứng. Tấm ngân phiếu này đưa đến trước mắt cậu rồi, thế nào mà cậu còn do do