Không biết có phải là do duyên cớ trời mưa hay không, tối nay đoạn đường này khiến cho Vương Thanh cảm thấy phá lệ cô tịch lạnh lẽo như băng. Cũng không biết từ lúc nào đã lái đến trước cửa nhà, hắn như lạc mất hồn nặng nề lê bước từ trong xe đi ra, mặt thẩn thờ khóa xe lại. Đi được mấy bước ở trong mưa, mới nhớ đến chuyện dù đã được chuẩn bị trước còn nằm ở trong xe, chẳng qua hắn đã không còn tâm tình để quay trở lại đi lấy.
Tóc mái bị ướt mềm nhũn cứ như vậy dính vào trên trán, hắn ở trong mưa đi một chút rồi dừng một chút, hẳn là có chút luống cuống.
Trong thoáng chốc, Vương Thanh đưa tay lấy ra điện thoại di động của mình. Mưa tuy đã nhỏ, nhưng vẫn còn rơi không ngừng. Nước mưa thỉnh thoảng làm mờ tầm nhìn, hắn liền lần lượt đưa lòng bàn tay lên lau, càng lau càng rối, cái tên đó ở trong danh bạ hiện lên dần dần cũng có chút nhìn không rõ.
Vẫn là quyết định gọi một cuộc điện thoại, bên kia là một chuỗi âm thanh chuông reo rất dài sau đó mới nhận máy.
“Uy?” Bên kia chứa đựng tiếng mưa rơi rất nhỏ, khiến cho thanh âm của người nọ nghe vô cùng mờ mịt xa xôi, “Thanh nhi?”
Nhất thời cảm thấy cổ họng như bị mắc nghẹn, Vương Thanh mím môi, trái tim hoảng hốt đập loạn, thần sắc có chút lãnh đạm, “Trễ như vậy rồi, thế nào còn chưa trở về?”
“Bắc Lục Hoàn trên đường trở về bị kẹt, ” Phùng Kiến Vũ nhẹ giọng giải thích, “Hơn nữa hôm nay trời còn mưa, cũng đi rất chậm, bất quá cũng sắp đến rồi.”
Động tác cầm điện thoại di động trong tay dùng thêm mấy phần lực, trên tay hiện lên mấy sợi gân xanh, cơ hồ muốn đem điện thoại di động bóp vỡ. Hàm răng thậm chí cũng nghiến ra tiếng vang, muốn lên tiếng nửa ngày cũng không ra hơi, hắn bứt rứt kiềm nén, cảm giác như bản thân mình sắp bị nội thương, hồi lâu mới mở miệng, “Trên đường cẩn thận.”
Hắn cũng không nhớ là ai cúp máy trước, chỉ cảm thấy trong lòng buồn bực rất không thoải mái, giống như có một ngọn lửa đang thiêu đốt lan tỏa khắp cả người.
Ngón trỏ khẽ vuốt hình xăm ở cổ tay trái, duy trì xuất thần, phần sốt ruột kia như hòa hoãn đi một ít.
Lúc này Vương Thanh mới bước về căn hộ, vừa đi vừa ra sức khắc chế vẻ cuồng loạn của bản thân, mặc dù hắn cũng không phải là người giỏi che giấu tâm tình. Nhưng thay vì để cho suy nghĩ lung tung vô hạn của mình bị lên men, không bằng chờ Phùng Kiến Vũ trở về ngồi xuống nói chuyện thật tốt nói —— Hắn chính là như vậy nói thầm với chính mình, đối với hắn mà nói đây là một việc vô cùng mới mẻ.
Dù sao suy cho cùng, hắn yêu cậu.
Mở đèn xong Vương Thanh vẫn ngồi ở phòng khách chờ, cửa sổ mở rộng, gió lớn thổi vào, một thân quần áo ướt sũng bị thổi càng thêm lạnh hơn.
Lúc Phùng Kiến Vũ về đến nhà thì đã sắp chín giờ, mặc dù không tính là quá muộn, nhưng sắc trời bên ngoài đã đen kịt. Lái xe máy chạy một đường, cậu cũng bị ướt hoàn toàn, thời điểm đến trước cửa nhà vừa mở cửa vừa nhảy mũi, mấy tiếng ách xì khiến cho Vương Thanh nghe vào không nhịn được khẽ cau mày.
“Anh ngốc sao a, về nhà rồi sao lại còn không chịu lau đầu tóc thay quần áo?” Phùng Kiến Vũ vừa vào cửa đã nhìn thấy Vương Thanh, cậu tự mình lắc lắc đầu tóc, thảm ở trước cửa văng một đống nước.
Lầm bầm xong lại thấy người nọ không trả lời cũng không giận, đưa tay lau lau mặt, lại đi lấy khăn lông móc ở trên giá, trước tự lau cho mình, rồi lại bước đến đắp lên đầu Vương Thanh.
Phùng Kiến Vũ dáng vẻ hiển nhiên như không có chuyện gì xảy ra chạm đến một giây thần kinh trong đầu Vương Thanh, không biết trong lòng đang nghĩ gì, cố ý tránh ra cái khăn lông kia, thần sắc vẫn cứng ngắc như cũ.
Phùng Kiến Vũ lau lau từ sau lưng Vương Thanh rồi đến đầu tóc, buồn bực, “Anh làm gì thế a? Chê em sao a?”
“Hôm nay em đi đâu vậy?” Vương Thanh hơi nghiêng đầu, chỉ lưu lại bóng lưng.
Đại khái không ngờ đến Vương Thanh lại đột nhiên hỏi chuyện này, Phùng Kiến Vũ dừng một chút, cứ như vậy chần chừ trong chốc lát. Nhưng vẫn kịp thời điều chỉnh lại