Đến được khu buôn bán, Phùng Kiến Vũ vẫn như thường ngày đi một vòng thật là lớn. Tiệm bánh ngọt, phòng thao tác, cầu thang sau, phòng số 312. Chỗ này quả thật so khu phố Diên Bản kia bí mật hơn nhiều.
Dư Hạo Viễn đã đến thật sớm ở bên trong đợi cậu, vừa gặp mặt lập tức không ngừng oán trách cậu mấy câu, Phùng Kiến Vũ vội vàng giải thích, chẳng qua những chuyện riêng liên quan đến mình và Vương Thanh, lượt bớt đi rất nhiều chuyện không muốn nói.
Dư Hạo Viễn nghe xong thần sắc có chút phức tạp, "Hắn bây giờ đối với cậu để tâm như vậy sao?"
"Đây không phải là chuyện tốt sao, " Phùng Kiến Vũ bày ra một chút lời nói dối, trong lòng không khỏi có chút khẩn trương, "Hắn rất tín nhiệm tôi, cuối cùng khi hắn lên thượng vị xã đoàn cũng sẽ dễ dàng lấy được địa chỉ kho hàng lớn."
Dư Hạo Viễn nhíu mày một cái, thay đổi chủ đề hùa theo, có chút nghiêm chính nói: "Vậy cậu kế tiếp chuẩn bị xử lý như thế nào?"
"Thật ra thì tôi cũng không nghĩ quá nhiều, tình huống trước mắt tôi cũng không có quá nhiều an bài, " Phùng Kiến Vũ rất là bất đắc dĩ, "Lúc đầu dự tính trước bảo đảm đem Tạ Kiêu giam giữ một đoạn thời gian, cho Vương Thanh một chút bảo đảm, tôi cảm thấy lấy tiến độ hiện tại của chúng tôi, cũng đã đủ để đánh hạ Tạ Kiêu. Về phần sau đó, tôi thế nào trở về bên người Vương Thanh lần nữa ...... thật ra thì tôi cũng không có chuẩn bị, nhưng tôi cảm thấy hắn cũng sẽ không làm gì đối với tôi, hắn thật rất tin tưởng tôi, tôi cho là cho dù đến lúc đó lý do bịa ra vô cùng kém, cũng không hẳn trở thành vấn đề lớn ......"
Dư Hạo Viễn lẳng lặng nghe, chẳng qua nghe được câu "chúng tôi" của Phùng Kiến Vũ, không nhịn được suy nghĩ nhiều thêm mấy lần, loại tự nhiên hòa nhập như vậy của Phùng Kiến Vũ khiến cho ông có chút cảm giác bất an, nhưng ông cái gì cũng không nói.
"Cậu có biết số lượng hiện tại bên Vương Thanh nắm giữ là bao nhiêu không?"
"Nhập sổ sách vẫn luôn là tôi đang làm, " Phùng Kiến Vũ đáp, "Đã sớm gần bằng với số tiền lúc trước đưa cho Tạ Kiêu rồi, hơn nữa mỗi ngày vẫn đang gia tăng, tiền vốn thu hồi ở Bắc Lục Hoàn càng đặc biệt nhanh, nhưng Tạ Kiêu mấy ngày nay cũng không hề ngừng kiếm tiền, kém cạnh khẳng định không nhỏ. Tôi có thể khẳng định Vương Thanh sẽ giành được tỷ số thắng lợi là bởi vì trước mắt hắn vẫn còn đang thu thập một khoản lớn, mấy người đang ở nơi của hắn mua hàng, đều là thuộc tầng lớp nhu cầu thượng đẳng, mà mối làm ăn này thu được tối thiểu chính là con số này." Phùng Kiến Vũ bất động thanh sắc viết ra một số "3".
Dư Hạo Viễn gật gật đầu, lại nói: "Bây giờ phía trên muốn thừa cơ hội này, xác nhận sổ sách của Tạ Kiêu một chút. Dù sao chuyện này phải nắm chắc mười phần, vạn nhất đến lúc sau khi Tạ Kiêu được thả ra, như thường lệ làm được thượng vị, thật sự lại là cong cóc rồi." Bưng lên cái ly trước mặt uống một hớp trà, ông nói tiếp, "Đồng liêu ở tổ D đi theo Tạ Kiêu một đoạn thời gian, cộng thêm bên Sếp Liêu cho hay tin tức, mới xác nhận Tạ Kiêu sẽ đem một ít sổ sách an bài tại tòa nhà văn phòng phía trên Billiards(1) Thất Cẩu, Billiards Thất Cẩu cũng chính là địa bàn ở đường Trường Bình mà hắn ta thường tới lui nhất. Ý tứ phía trên chính là hi vọng cậu tìm cơ hội đi qua đó một chuyến, điều tra một chút sổ sách của hắn ta, xem xét hiện tại Tạ Kiêu nắm trên tay rốt cuộc bao nhiêu tiền."
Phùng Kiến Vũ nghe xong, mặt lộ ra vẻ khó xử, "Trương Dĩ Hàng không thể giúp một tay sao? Tôi cảm thấy thủ hạ của cậu ta so với phe của tôi hơn nhiều lắm." Đây là lời nói thật, để cho cậu chạy đến bên địa bàn của Tạ Kiêu, cậu ngược lại không phải là không dám, chẳng qua là quá