《 Phần 07 - Không còn đường lui 》
Đại Đầu Lộc đến nhà giam là ngày thứ hai sau khi bị đánh, bởi vì gã đã dùng hết một ngày vội vội vàng vàng đi liên lạc quan hệ, bày tỏ nhất định phải gặp được Tạ Kiêu. Đó là ngày thứ ba Tạ Kiêu bị bắt giữ.
Sở dĩ gã ta nóng lòng như vậy, là bởi vì gã ta rốt cuộc đã biết được hình ảnh không ngừng thoáng hiện ở trong đầu mình, mang đến cảm giác quen thuộc lại mãnh liệt đến tột cùng là cái gì rồi.
Thân hình đó, đôi mắt cùng với nốt lệ chí kia, nhắm hướng thẳng vào một người -- Phùng Kiến Vũ.
Gã ta cảm thấy tất cả những chuyện này thoạt nhìn không hề đơn giản như vậy.
Đêm đó Phùng Kiến Vũ vì che giấu tướng mạo của mình, cơ hồ là dùng mạng đánh đổi. Nếu như người nọ chẳng qua chỉ là thủ hạ của Vương Thanh, nghĩ đến điều tra tiền bạc của bọn họ, xem xét sổ sách của bọn họ, lấy cớ tính toán tỷ số thắng bại, căn bản không cần thiết phải làm đến loại trình độ này. Bởi vì mặc dù hai người Vương Thanh và Tạ Kiêu đang trong cuộc cạnh tranh đối lập lựa chọn tranh giành thượng vị, nhưng nói cho cùng đều là trong cùng một xã đoàn, chỉ cần không lạm dụng làm tổn hại đến lợi ích của nhau, người trong xã đoàn căn bản đều là có thể nhắm một con mắt mở một con mắt cho qua.
Cho nên đêm đó Phùng Kiến Vũ đến tột cùng là đang sợ điều gì? Đang tránh né điều gì đây?
Có một số chuyện phận làm tiểu nhân như gã, chỉ dám nghĩ, chứ không dám nói. Gã phải tìm Tạ Kiêu nói chuyện một chút.
"Đại ca, anh ở trong này ổn không?" Đại Đầu Lộc quan sát kỹ Tạ Kiêu đã mấy ngày không gặp, đầu tiên là ân cần hỏi thăm.
Tạ Kiêu rất buồn bực, chân mày không thèm nhướng một cái, "Mày tới đây lần này không phải chỉ để xem tao sống tốt hay không đi?"
Đại Đầu Lộc cũng biết thời gian có hạn, gã đã tốn không ít tiền cùng tranh thủ mạng lưới giao thiệp mới có thể có được thời gian đơn độc cùng Tạ Kiêu qua lại, cho nên cũng không dài dòng nữa. Nói mấy câu liền đem chuyện phát sinh rạng sáng ngày hôm qua ở Billiards Thất Cẩu khai báo đầu đuôi, cuối cùng còn đem tai nghe mini kia móc ra cho Tạ Kiêu xem.
Gã áp thấp giọng, thần bí chậm rãi nói: "Em nhận ra được, người kia ...... tuyệt đối là Phùng Kiến Vũ."
Nghe xong một hồi thoại của gã, vẻ mặt phờ phạc lừ đừ của Tạ Kiêu bỗng chốc bị quét sạch, tỉ mỉ quan sát tai nghe mini kia, trong mắt chớp động tia sáng hưng phấn mà nguy hiểm.
Trong khoảng thời gian ngắn, có quá nhiều tin tức tràn vào đầu. Yên tĩnh hồi lâu, chỉ thấy Tạ Kiêu đột nhiên thấp giọng nở nụ cười, tiếng cười kia vô cùng âm lãnh, giống như tiếng sấm làm cho da đầu tê dại, hắn ta vừa cười vừa vỗ vỗ cái bàn, chỉ còn kém hét lên một chữ tốt.
"Tên họ Vương kia, là đụng đến cớm(1) rồi a ! " Tạ Kiêu chắc lưỡi nói, "Khó trách, khó trách thời gian xuất hiện của nó lại đúng lúc như vậy ...... lần này chuyện gì cũng có thể thông suốt rồi."
Chuyện này Đại Đầu Lộc cũng đã đoán được tám chín phần mười, nhưng gã vẫn không nhịn được hướng ánh nhìn tò mò về phía Tạ Kiêu. Không có chứng cứ, lời này không thể trống rỗng loạn nói.
"Thứ đồ chơi này a, tao là đã thấy qua, không sai biệt lắm là khoảng nửa năm trước đi, " Tạ Kiêu chỉ chỉ vào tai nghe kia, "Lúc ấy trong xã đoàn xuất hiện một thằng cớm được phái tới làm nội gián, ít nhiều cũng xem như là từng có liên hệ. Dưới tình huống không muốn làm kinh động đến cớm nên đã âm thầm giải quyết nội gián đó rồi, chuyện này đám thủ hạ chúng mày hẳn là không có mấy người biết được."
"Giải quyết? Giải quyết như thế nào?" Đại Đầu Lộc nuốt một ngụm nước miếng, có chút hoảng sợ.
Tạ Kiêu như cũ đầy mặt mang theo ý cười, ánh mắt dữ tợn, hắn ta vươn tay làm thành cây súng đặt ở bên huyệt thái dương của mình, chậm rãi nói: "Bằng ! -- Liền giết chết."
Đại Đầu Lộc từ lúc trở thành trợ thủ của Tạ Kiêu, từ trước đến giờ chỉ chú ý đến việc làm ở trường đua ngựa và ổ mại dâm, gã luôn cùng Xích Long bất đồng, đương nhiên là ít tiếp xúc với những màn nguy hiểm kia rồi, hiển nhiên